Tình yêu của ba mẹ
2022-07-15 01:10
Tác giả:
huyền trần
blogradio.vn - Mình hâm mộ ba mẹ mình lắm. Mình hâm mộ tình cảm của ba mẹ. Giữa họ, tầm này không thể gọi là yêu nữa mà là thương, là quý. Phải là thương, là trân quý nhau thì mới bền chặt được. Có thương nhau thì mới có thể cùng nhau vượt qua khó khăn. Có thương nhau thì mới có thể cùng nhau trải qua những ngày nắng đẹp, những đêm mưa lạnh. Có thương nhau thì mới chăm sóc nhau đến hết cả một đời này được.
***
Gần 10 năm nay ba đi làm xa nhà nhưng ba vẫn giữ thói quen gọi điện về cho mẹ mỗi tối. Cứ đến tầm 7 giờ tối là chuông điện thoại của mẹ lại reo, không cần nhìn số mẹ cũng biết là ba gọi. Ba bảo trước 7 giờmẹ bận tưới cây, ăn cơm, cho chó ăn rồi lại dọn dẹp nên tầm đó ba gọi cho mẹ có thời gian.
Mở đầu câu chuyện bao giờ cũng là những câu rất đỗi bình dị “Mẹ mi làm chi đó?”, ” Ăn cơm chưa?”, rồi tiếp diễn bằng những câu chuyện kể về một ngày của ba, đôi khi lại là những chia sẻ về công việc, về con cái, về xã hội, làng xóm.
Tối qua ba vẫn gọi về cho mẹ như bao ngày, cuộc điện thoại chỉ tầm dăm bảy phút nhưng nó làm cảm xúc mình trở nên lạ lắm. Vẫn là những lời mở đầu quen thuộc ấy, rồi hình như mẹ hỏi mai ba có về không? Ba bảo “Chiều mai về để còn chở mẹ mi đi 20/11”. Mình nghe xong cũng chỉ biết tủm tỉm cười. Ba hay yêu chiều mẹ một cách đơn thuần như thế. Đi chơi hay dự hội, dù nắng hay là mưa, ba đều là người đưa đón để mẹ thoải mái diện những bộ cánh thật đẹp rồi xuất hiện lộng lẫy nhất giữa dòng người.
Ba mẹ mình đều đã trên 60 cả nhưng bề ngoài vẫn còn phong độ, trẻ trung và còn tình cảm lắm. Mỗi lần mẹ đăng ảnh lên facebook là ba lại vào bình luận một câu vợ mình đẹp, hai câu vợ mình trẻ thế. Tầm tuổi ấy được khen trẻ đẹp, phụ nữ nào mà không thích, huống chi lời khen lại đến từ chồng mình thì chẳng còn gì hạnh phúc hơn. Một lời khen chẳng phải cho suông mà là lời khen xuất phát từ tận tâm can, từ trái tim đang đập ấy, lời khen của tình yêu, là minh chứng cho thứ tình cảm bao năm vẫn còn vẹn nguyên.
Ba mẹ mình vậy mà nom nhiều lúc như trẻ con ý. Mẹ kể có lần mẹ giận ba, rồi ba về mà không báo trước gì cả. Lúc đó mẹ đang làm vườn, ngẩng đầu lên thì thấy ba tay xách túi đồ, tay mở cổng, rồi hai người nhìn nhau cười hề hề, thế là hết giận. Mình nghe kể xong cười nắc nẻ, còn trêu bảo “Hai anh chị làm như lúc mới yêu không bằng, bày đặt giận hờn vu vơ”.
Mấy tháng gần đây mẹ bắt đầu biết gọi video bằng zalo, thế là mẹ bảo mình cài cho ba cái zalo để khi nào ba gọi nhìn mặt cho đỡ tốn tiền. Có lần vào dịp Tết, lúc nhà vắng khách, ba mẹ mình người thì đem ghi-ta ra đánh, người thì mang máy ảnh ra chụp người kia.
Mẹ bảo ba tạo dáng thế này thế kia để mẹ chụp đăng lên facebook thay ảnh đại diện. Tiện thể nhắc đến tài ghi-ta thì ba mình còn có nhiều tài lắm. Ba hát hay, ba đánh bóng chuyền giỏi. Ba nấu ăn ngon. Ba chăm con gái 4 năm Đại học thay mẹ. Đặc biệt ba biết làm thơ để ngày xưa cưa đổ mẹ nè.
Ngày trước lúc còn cấp 1, cấp 2 gì đấy mình lục được một tập thư toàn thơ ở trong tủ quần áo của mẹ, mình hỏi mẹ thì mẹ bảo thơ tình ngày xưa ba gửi từ đảo xa về cho mẹ. Mẹ mình bảo có lấy chồng thì kiếm đứa nào như ba ấy, không ai tuyệt hơn ba nữa đâu. Thế gian sót lại người như ba mà mẹ lấy mất rồi còn đâu mà kiếm nữa.
Mình luôn ước sau này có được một cuộc sống an yên như ba mẹ bây giờ. Sáng cùng nhau thưởng thức tô bún thơm mùi hành mùi thịt, cùng nhau nhâm nhi ly cafe, cùng nhau trò chuyện trước hiên nhà, cùng nhau nghe một vài bản nhạc xưa rồi lại cùng nhau ngân nga vài câu hát. Mọi thứ cứ trôi qua theo thời gian một cách êm đềm và nhẹ nhàng như thế.
Mình hâm mộ ba mẹ mình lắm. Mình hâm mộ tình cảm của ba mẹ. Giữa họ, tầm này không thể gọi là yêu nữa mà là thương, là quý. Phải là thương, là trân quý nhau thì mới bền chặt được. Có thương nhau thì mới có thể cùng nhau vượt qua khó khăn. Có thương nhau thì mới có thể cùng nhau trải qua những ngày nắng đẹp, những đêm mưa lạnh. Có thương nhau thì mới chăm sóc nhau đến hết cả một đời này được.
Cuộc sống này, giữa đám đông hơn hàng chục triệu người ngoài kia, tìm được nhau đã là rất khó mà sống bền lâu được với nhau lại là điều càng khó hơn. Một cú điện thoại, một lời hỏi thăm mỗi ngày, một câu chúc vào dịp lễ, một chén rượu chung vui đêm 30, một cái khoác vai, một cái nghiêng đầu, một ánh nhìn cũng làm con người ta đủ say mê, đủ hạnh phúc.
© huyền trần - blogradio.vn
Xem thêm: Đôi bàn tay trắng biết lấy gì để yêu em? | Bản Full
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn
Bây giờ ngồi đây viết những dòng tâm sự này trái tim tôi bỗng cảm thấy bình yên đến lạ, dường như tất cả những thách thức vất vả trước kia sảy đến để tôi thay đổi, trưởng thành. Tôi từ một con người lạc lõng mỏng manh nay đã trở nên kiên cường, từ một cô gái khép lòng nay đã mở rộng trái tim. Tôi biết yêu đời yêu mình, tôi rạng ngời hơn bao giờ hết, tôi thầm cảm ơn cuộc sống đã cho tôi vấp ngã cho tôi đau đớn để tôi trưởng thành, tôi nhận ra sau cơn bão tố đau thương dù bị vùi dập nhưng ngọn cỏ ven đường như tôi lại trở nên xanh hơn thắm hơn, cảm ơn cuộc đời.

Đôi lúc ta ngoảnh lại
Đến đây thì tôi tin người bạn của tôi chắc đã hiểu và biết dù chưa trọn vẹn lắm, rằng một người làm công việc về chính trị là như nào. Là người có một cái đầu và một trái tim lớn hơn những người khác đó bạn.

Sáo sang sông
À ơi ơi à, à ơi Sổ lồng chim sáo, lả lơi hiu buồn Bậu đi em xót, em thương Ruột gan quặn lại, thiên đường mở ra.

Mẹ của em
Mẹ nấu ăn, ngon không chê vào đâu Dạy con học thì rất là kiên nhẫn Mẹ dạy em vươn lên bằng học vấn Biết nỗ lực, kiên trì sẽ thành công.

Thương!
Nếu ai đã thiếu thốn quá nhiều tình thương của người thân ruột thịt mới có thể hiểu được những run rẩy, những chơi vơi mà cậu bé ấy dồn hết vào những câu hỏi với Ngân. Còn cô thì cố nuốt xuống những xúc động đến nghẹn ngào và cố nói ra những điều mạnh mẽ, những điều cứng cỏi

Nuôi dưỡng lại những rung động trong mình
Hình như ta đã đi thật xa để tìm một vì sao mơ ước đâu đó trong vũ trụ ngoài kia. Nhưng sau một hành trình dài gian nan, ta nhận ra vì sao ấy đã luôn đồng hành với mình từ thuở ban đầu. Hãy bước đi để hiện thực hóa những ước mơ trong đời, sống quyết liệt để không hối tiếc vì điều gì cả. Nhưng đừng bỏ quên những rung cảm, những yêu thương trong trái tim mình. Nếu có lỡ "bước xa bờ cỏ", hãy tìm lối trở về.

Bụi phấn
Con cứ ngỡ bụi phấn còn đọng lại Làm tóc thầy có phải trắng thêm không? Để chiều nay một chút nắng đầu đông Nhìn đâu đó nghe cõi lòng xa vắng.

Mùa thu yêu thương
Ánh nắng cũng tắt đi sớm hơn để nhường chỗ cho những cơn gió dìu dịu êm êm thoảng về, tất cả rất dễ dàng gieo vào lòng người một chút bình yên.

Con nhà giàu
Những đứa trẻ sung sướng từ bé định ra quy luật là cuộc sống sống trong nhung lụa. Chúng bước xuống từ những chiếc xe hạng sang nhìn những đứa nhỏ kéo xe bằng đôi mắt khinh khi như cách ba mẹ chúng nhìn những gã phu lái những chiếc xe lam cọc cạch.

Hạnh phúc đến từ những điều nhỏ bé
Cũng đã hơn ba năm kể từ ngày tôi đặt chân lên đất Sài Gòn tôi lại thấy Sài Gòn nhỏ bé, không còn hào nhoáng xa hoa nữa trong đôi mắt của tôi ngày xưa nữa. Tôi không hiểu vì sao, nhưng có lẽ tôi phải tự hỏi mình rằng đến bao giờ tôi mới thỏa lòng mình với những điều mới mẻ, bởi tôi hiểu rằng bản thân tôi rất dễ thích một điều gì đó nhưng lại rất chóng quên một điều gì đó, đôi lúc tôi cũng tự hỏi rằng mình đang tìm kiếm điều gì và muốn làm gì cho cuộc đời này.