Tình yêu của ba mẹ
2022-07-15 01:10
Tác giả:
huyền trần
blogradio.vn - Mình hâm mộ ba mẹ mình lắm. Mình hâm mộ tình cảm của ba mẹ. Giữa họ, tầm này không thể gọi là yêu nữa mà là thương, là quý. Phải là thương, là trân quý nhau thì mới bền chặt được. Có thương nhau thì mới có thể cùng nhau vượt qua khó khăn. Có thương nhau thì mới có thể cùng nhau trải qua những ngày nắng đẹp, những đêm mưa lạnh. Có thương nhau thì mới chăm sóc nhau đến hết cả một đời này được.
***
Gần 10 năm nay ba đi làm xa nhà nhưng ba vẫn giữ thói quen gọi điện về cho mẹ mỗi tối. Cứ đến tầm 7 giờ tối là chuông điện thoại của mẹ lại reo, không cần nhìn số mẹ cũng biết là ba gọi. Ba bảo trước 7 giờmẹ bận tưới cây, ăn cơm, cho chó ăn rồi lại dọn dẹp nên tầm đó ba gọi cho mẹ có thời gian.
Mở đầu câu chuyện bao giờ cũng là những câu rất đỗi bình dị “Mẹ mi làm chi đó?”, ” Ăn cơm chưa?”, rồi tiếp diễn bằng những câu chuyện kể về một ngày của ba, đôi khi lại là những chia sẻ về công việc, về con cái, về xã hội, làng xóm.
Tối qua ba vẫn gọi về cho mẹ như bao ngày, cuộc điện thoại chỉ tầm dăm bảy phút nhưng nó làm cảm xúc mình trở nên lạ lắm. Vẫn là những lời mở đầu quen thuộc ấy, rồi hình như mẹ hỏi mai ba có về không? Ba bảo “Chiều mai về để còn chở mẹ mi đi 20/11”. Mình nghe xong cũng chỉ biết tủm tỉm cười. Ba hay yêu chiều mẹ một cách đơn thuần như thế. Đi chơi hay dự hội, dù nắng hay là mưa, ba đều là người đưa đón để mẹ thoải mái diện những bộ cánh thật đẹp rồi xuất hiện lộng lẫy nhất giữa dòng người.
Ba mẹ mình đều đã trên 60 cả nhưng bề ngoài vẫn còn phong độ, trẻ trung và còn tình cảm lắm. Mỗi lần mẹ đăng ảnh lên facebook là ba lại vào bình luận một câu vợ mình đẹp, hai câu vợ mình trẻ thế. Tầm tuổi ấy được khen trẻ đẹp, phụ nữ nào mà không thích, huống chi lời khen lại đến từ chồng mình thì chẳng còn gì hạnh phúc hơn. Một lời khen chẳng phải cho suông mà là lời khen xuất phát từ tận tâm can, từ trái tim đang đập ấy, lời khen của tình yêu, là minh chứng cho thứ tình cảm bao năm vẫn còn vẹn nguyên.
Ba mẹ mình vậy mà nom nhiều lúc như trẻ con ý. Mẹ kể có lần mẹ giận ba, rồi ba về mà không báo trước gì cả. Lúc đó mẹ đang làm vườn, ngẩng đầu lên thì thấy ba tay xách túi đồ, tay mở cổng, rồi hai người nhìn nhau cười hề hề, thế là hết giận. Mình nghe kể xong cười nắc nẻ, còn trêu bảo “Hai anh chị làm như lúc mới yêu không bằng, bày đặt giận hờn vu vơ”.
Mấy tháng gần đây mẹ bắt đầu biết gọi video bằng zalo, thế là mẹ bảo mình cài cho ba cái zalo để khi nào ba gọi nhìn mặt cho đỡ tốn tiền. Có lần vào dịp Tết, lúc nhà vắng khách, ba mẹ mình người thì đem ghi-ta ra đánh, người thì mang máy ảnh ra chụp người kia.
Mẹ bảo ba tạo dáng thế này thế kia để mẹ chụp đăng lên facebook thay ảnh đại diện. Tiện thể nhắc đến tài ghi-ta thì ba mình còn có nhiều tài lắm. Ba hát hay, ba đánh bóng chuyền giỏi. Ba nấu ăn ngon. Ba chăm con gái 4 năm Đại học thay mẹ. Đặc biệt ba biết làm thơ để ngày xưa cưa đổ mẹ nè.
Ngày trước lúc còn cấp 1, cấp 2 gì đấy mình lục được một tập thư toàn thơ ở trong tủ quần áo của mẹ, mình hỏi mẹ thì mẹ bảo thơ tình ngày xưa ba gửi từ đảo xa về cho mẹ. Mẹ mình bảo có lấy chồng thì kiếm đứa nào như ba ấy, không ai tuyệt hơn ba nữa đâu. Thế gian sót lại người như ba mà mẹ lấy mất rồi còn đâu mà kiếm nữa.
Mình luôn ước sau này có được một cuộc sống an yên như ba mẹ bây giờ. Sáng cùng nhau thưởng thức tô bún thơm mùi hành mùi thịt, cùng nhau nhâm nhi ly cafe, cùng nhau trò chuyện trước hiên nhà, cùng nhau nghe một vài bản nhạc xưa rồi lại cùng nhau ngân nga vài câu hát. Mọi thứ cứ trôi qua theo thời gian một cách êm đềm và nhẹ nhàng như thế.
Mình hâm mộ ba mẹ mình lắm. Mình hâm mộ tình cảm của ba mẹ. Giữa họ, tầm này không thể gọi là yêu nữa mà là thương, là quý. Phải là thương, là trân quý nhau thì mới bền chặt được. Có thương nhau thì mới có thể cùng nhau vượt qua khó khăn. Có thương nhau thì mới có thể cùng nhau trải qua những ngày nắng đẹp, những đêm mưa lạnh. Có thương nhau thì mới chăm sóc nhau đến hết cả một đời này được.
Cuộc sống này, giữa đám đông hơn hàng chục triệu người ngoài kia, tìm được nhau đã là rất khó mà sống bền lâu được với nhau lại là điều càng khó hơn. Một cú điện thoại, một lời hỏi thăm mỗi ngày, một câu chúc vào dịp lễ, một chén rượu chung vui đêm 30, một cái khoác vai, một cái nghiêng đầu, một ánh nhìn cũng làm con người ta đủ say mê, đủ hạnh phúc.
© huyền trần - blogradio.vn
Xem thêm: Đôi bàn tay trắng biết lấy gì để yêu em? | Bản Full
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những mảnh ký ức (Phần 6)
Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!

Những mảnh ký ức (Phần 5)
Chính vì bọn nhỏ trong xóm đông đúc thế, cùng với đám đàn anh vô cùng láu cá, nghịch ngợm, mà mùa hè nào đối với chúng tôi cũng đều là một khoảng thời gian tuyệt vời, đầy ắp những chuyến phiêu lưu đáng nhớ.

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc
Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em.

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước
Từ những nỗi đau mất mát, chúng ta đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính những khó khăn, thử thách đó lại càng làm cho mỗi người dân chúng ta thêm phần gắn kết, yêu thương và sẻ chia.

Những mảnh ký ức (Phần 4)
Một cách duy nhất để được ăn phở đó là “bị ốm”, phải được ốm, không ăn được gì thì sẽ được ăn phở. Thế là trưa nắng thay vì trông thóc, bọn tôi lăn ra phơi người để được ốm và cũng được ốm thật!

Bữa cơm gia đình
Câu hỏi ấy đặt ra với tất cả chúng ta chứ không phải riêng một bất kỳ ai. Xa nhà để phát triển bản thân, ở gần người thân gia đình nhưng vì mối quan hệ xã hội mà ta níu kéo giữ gìn rồi quên đi bữa cơm gia đình, có đáng hay không?

Tết xa quê
Nhớ cha nhớ mẹ mấy lần Mái tranh cũ rích lắm phần xác xơ Giao thừa pháo nổ hững hờ Bếp hồng nơi đó bơ vơ một mình

Những ngày giáp tết
Người quê tôi, vốn hiền hòa, chấc phác trong cuộc sống đời thường, khi xuân về lại càng trở nên dịu dàng và thân thương đến lạ. Từ trẻ tới già lúc này với vẻ mặt thật hân hoan, nụ cười trên môi thì luôn tươi như hoa nở. Tay bắt, mặt mừng đón chào thăm hỏi khi thấy người đi xa mới về.

Lặng lẽ chiều xuân
Chiều nay lặng lẽ bên thềm Ngàn hoa hé nở êm đềm tỏa hương Bếp chiều quyện khói hay sương Chút gì như vấn như vương lòng người.

Những mảnh ký ức (Phần 3)
Mà trời ơi sao cái cơm ý nó ngon không cưỡng lại được, tôi ăn nhiều đến nỗi mà bố tôi còn phải hãm lại không cho ăn nữa. Xong thêm cái món thịt lợn rang cháy cạnh bỏ hành lá, lấy miếng cháy chấm với cái nước mỡ đấy thì đúng miếng ngon nhớ nhất trên đời này.