Cả một đời ba mẹ chỉ mong con sống hạnh phúc.
2022-02-20 01:25
Tác giả:
Mỹ Thức
blogradio.vn - Rồi qua những ngày tháng một mình nơi đất khách quê người, bạn trở nên tự lập hơn, suy nghĩ chín chắn hơn và cũng không dễ đặt niềm tin vào bất cứ ai. Bạn mới thấm thía câu nói: “Trên đời không ai tốt bằng ba mẹ”.
***
Từ khi còn thơ bé, ba mẹ chúng ta đã đặt rất nhiều niềm tin và hi vọng vào chúng ta về một tương lai sán lạn. Họ cho chúng ta có cơ hội được cắp sách đến trường, cho chúng ta cái ăn, cái mặc. Từng trang giấy, từng nét bút - tất cả là ba mẹ cho chúng ta.
Nhưng bạn có biết không, họ cho bạn chỉ mong bạn được sống một cuộc đời sung sướng, không hơn ai chỉ hơn mỗi họ là được, vì họ biết cuộc đời họ đã rất khổ cực, lam lũ một đời vẫn không thắng nổi chữ “tiền”. Cho nên, mỗi giai đoạn của cuộc đời bạn, từng bằng khen bạn đem về sau mỗi buổi tổng kết năm học chính là động lực lớn lao để họ kiên trì và tiếp tục cố gắng. Họ đồng hành cùng bạn qua những kỳ thi căng thẳng, họ xót xa cho những đêm bạn thức khuya học bài nhưng sáng phải dậy sớm đi học. Ngày bạn nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, có lẽ, các bạn vui quá nên không quan sát rõ niềm vui và nỗi lo âu trên gương mặt đã chằng chịt vết chân chim của họ, niềm vui của bạn là niềm vui của những chú chim non đang háo hức vì mình sắp được trải nghiệm cuộc sống ở một thành phố mới - nơi đó không còn ai hay la mắng bạn vì ngủ dậy không gấp chăn, chén ăn xong không rửa nữa. Bạn mang một tâm thế háo hức và trông mong thật nhanh để khởi hành chuyến xe xa quê hương đó, nhưng ba mẹ bạn - bạn có biết họ như thế nào không?
Bạn đậu đại học, họ vui lắm, niềm vui đó không một từ ngữ nào có thể mô tả hết được, vui vì đứa con của mình đã khôn lớn, giỏi giang hơn mình, có tương lai hơn mình. Thế nhưng, niềm vui ấy lập tức bị thay thế bằng nỗi lo cơm áo gạo tiền. Chi phí để nuôi một đứa con học ở thành phố không phải là thấp, bao nhiêu tiền chắt chiu bấy lâu nay không tài nào đủ. Lễ trưởng thành của con cũng là ngày gánh nặng trên vai ba mẹ thêm nặng trĩu.
Ngày chiếc xe lăn bánh rời khỏi cái làng nhỏ - nơi đã nuôi dưỡng con người bạn suốt 18 năm trời, chứng kiến bạn từng ngày khôn lớn, chấp nhận con người của bạn, che chở cho cả một tuổi thơ, cất giữ cho bạn một bầu trời ký ức. Bạn ra đi không nghoảnh đầu lại nhìn vì bạn chỉ lo nghĩ đến nơi phố xá nhộn nhịp kia, bạn rất nôn nóng muốn biết Sài Gòn có hoa hệ như người ta vẫn kể hay không. Bạn đặt chân đến Sài Gòn, hằng tháng ba mẹ bạn vẫn gửi đều đều số tiền sinh hoạt cho bạn, bạn tiết kiệm không dám tiêu phung phí, bạn nhớ ba mẹ muốn gặp ba mẹ nhưng ba mẹ bạn lại không dùng điện thoại thông minh, không biết facebook là gì.
Ngày đầu tiên, bạn trải nghiệm công việc làm thêm - phục vụ cho một nhà hàng. Ở đó, bạn được tiếp xúc với rất nhiều người, đến từ nhiều tầng lớp trong xã hội, bạn học được cách nhẫn nhịn của một nhân viên phục vụ để kiếm được số tiền ít ỏi chỉ đủ cho bạn mua ba ly trà sữa tầm trung. Bạn cầm số tiền đó trên tay với niềm hạnh phúc kỳ diệu, bạn trân trọng từng đồng bạn làm ra. Đêm về, bạn nằm nghĩ mà thương ba mẹ quá, hóa ra kiếm được đông tiền không phải là điều dễ dàng. Bạn nhớ lại hình ảnh các cô chú tham dự tiệc cưới mà thầm thương ba mẹ mình, họ cả đời lam lũ nào biết ăn mặc sang trọng là gì, chưa một lần nói với bạn họ thèm ăn cái cái này hay cái kia.
Rồi qua những ngày tháng một mình nơi đất khách quê người, bạn trở nên tự lập hơn, suy nghĩ chín chắn hơn và cũng không dễ đặt niềm tin vào bất cứ ai. Bạn mới thấm thía câu nói: “Trên đời không ai tốt bằng ba mẹ”. Bạn đòi về quê thăm ba mẹ, bạn nhớ những bữa cơm gia đình, nhớ khung cảnh quen thuộc và nhận ra mình không hợp với cuộc sống hối hả nơi phố thị. Bốn năm đại học trôi qua, bạn cuối cùng cũng tốt nghiệp và chọn cho mình một cái nghề mà bạn yêu thích. Tháng lương đầu tiên bạn gửi về ba mẹ một phần để tỏ lòng hiếu thảo, nhưng ba mẹ lại không muốn nhận mà bảo con giữ bên mình để phòng khi cần, ba mẹ vẫn đủ dùng. Sau này, bạn thành đạt, trong tay giữ một khối tài sản không nhỏ, bạn muốn lo chu toàn cho ba mẹ nhưng họ lại nhận rồi dành dụm cho bạn. Họ không nỡ tiêu một đồng vì sợ con khổ.
Bạn thấy đó, đến khi chúng ta thành công, có một vị trí trong xã hội rồi, ba mẹ vẫn xem ta là đứa con bé bỏng của họ. Họ vẫn là người đầu tiên và duy nhất sợ bạn đau, sợ bạn khổ, sợ bạn mệt. Tình yêu ấy cả đời bạn không thể tìm người thế thay và cũng không cách nào báo đáp cho trọn vẹn. Việc bạn cần làm chỉ đơn giản là sống thật tốt, thật hạnh phúc. Như thế cũng đủ cho ba mẹ yên lòng rồi.
© An Nhiên - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Nợ cha nợ mẹ một tấm chồng biết bao giờ mới trả được | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Học cách quên em
Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện
Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.