Yêu xa hãy thật vững lòng
2022-07-15 01:30
Tác giả:
blogradio.vn - Tôi hiểu rằng tình yêu xa là thứ tình cảm kỳ lạ nhưng cũng vô cùng đặc biệt của tạo hoá. Tôi cũng hiểu rằng đã có hàng triệu người phải xa cách trong thời gian dài hơn, ở một hoàn cảnh khó khăn hơn tôi. Tôi sẽ xem đây là khoảng thời gian để mỗi người học cách trân trọng và săn sóc bản thân nhiều hơn. Nghĩ về những điều này, bất giác, hơn lúc nào hết, tôi nhận ra lòng mình bình yên đến lạ.
***
Tôi vẫn chưa gặp lại người thương của mình, và không biết mình phải chờ đợi đến bao giờ mới được gặp nhau, bên nhau. Chúng tôi quen nhau đã hơn 1 năm 5 tháng. Đó không phải là khoảng thời gian dài với nhiều người, nhưng có lẽ với mối tình vừa chớm nở chưa bao lâu, vỏn vẹn trong khoảng 500 ngày mà lại xa nhau đến hơn quá nửa, thì không phải cặp đôi nào cũng từng trải qua.
Tôi bước vào mối quan hệ này sau hơn 4 năm là bạn bè và 2 năm rưỡi tìm hiểu nhau ở cấp độ xa hơn. Bạn ấy là bộ đội. Chúng tôi tìm hiểu nhau, thậm chí xác định quan hệ tình cảm cho nhau chỉ qua những cuộc trò chuyện, nhắn tin trên điện thoại.
Một người ở Hà Nội, người còn lại ở thành phố Hồ Chí Minh. Kẻ Bắc, người Nam. Và chỉ gặp nhau, hẹn hò vỏn vẹn vài lần trong suốt 3 năm qua. Dịch bệnh bùng phát đột ngột làm đảo lộn nhiều thứ, lấy đi một vài cơ hội của nhiều người. Và nó lấy đi nhiều cặp khác, trong đó có chúng tôi - một năm quý giá với những cuộc vui, tiếng cười và cả sự lãng mạn đã lên kế hoạch từ rất lâu.
Mọi người nhận xét tôi là người kín kẽ, lý trí trong mọi chuyện, kể cả với tình cảm của mình. Sau nhiều năm được theo đuổi và sau khi đã tìm hiểu cặn kẽ, tôi mới nhận ra tình cảm của mình trước nay chưa từng thay đổi. Tôi thích, yêu và thương chỉ mỗi người ấy – nhưng lại bỏ lỡ khoảng thời gian gần 3 năm mới chấp nhận bước vào mối quan hệ này và gặp lại bạn lần thứ hai kể từ khi chúng tôi tốt nghiệp cấp 3.
Cứ mỗi dạo Tết, hè bạn ấy được nghỉ phép, bạn đều liên lạc với tôi và bày tỏ ý muốn gặp nhau, nhưng tôi đều từ chối. Dù họp lớp, rất nhớ bạn bè và thầy cô, nhưng tôi đều bỏ lỡ. Phần vì ngại, phần vì tôi không muốn tiến xa hơn trong mối quan hệ này. Tôi sợ tình bạn giữa chúng tôi biến mất nên chỉ thu mình trong chiếc vỏ ốc do mình tạo ra. Nhưng ngược lại, lòng tôi lại mâu thuẫn đến lạ lùng khi cứ mỗi tối thứ bảy (là bộ đội nên bạn chỉ được phát điện thoại vào cuối tuần), tôi lại chực chờ trên Facebook chỉ để đợi chấm xanh online hiện lên; tôi ao ước bạn được online 24/24 để tôi có thể chuyện trò, nhắn tin với bạn. Thậm chí tôi có thể bỏ lỡ những kế hoạch cuối tuần của mình chỉ để dành thời gian nhắn tin thâu đêm suốt sáng với bạn riêng việc gặp nhau là không thể.
Nhớ về khoảng thời gian trước đây, khi dịch bệnh chưa bùng phát, hay lúc chưa bước vào mối quan hệ nào, tôi đã tự rèn luyện cho mình lối sống tự lập. Tôi biết tạo cho mình những thú vui khác nhau. Tôi tự tìm niềm vui trong học tập, rèn luyện, tôi thích tự nấu ăn và tận hưởng mỗi cuối tuần một mình, thậm chí khi phải tự đi khám bệnh, nằm trên bàn mổ thực hiện nhiều cuộc tiểu phẫu ở một thành phố xa lạ, không người thân, người thường, tôi cũng thấy điều đó rất bình thường. Tôi thường ổn khi sống một mình, ở bất kỳ nơi đâu.
Nhưng giờ đây, tôi lại hối tiếc vô cùng với khoảng thời gian đó. Khi mối quan hệ của chúng tôi sâu đậm hơn, khi tình cảm trong tôi rạo rực và âm ỉ cháy hơn bao giờ hết, khi tôi nhận ra mình đã thương người ấy nhiều cỡ nào thì khoảng cách yêu xa bất chợt khiến tôi thấy nghẹt thở.
Mỗi cuối tuần, nhìn cô bạn cùng trọ của tôi đều đặn đi chơi, hẹn hò, dạo phố cùng người yêu – điều bình thường như suy nghĩ trước đây, lòng tôi trĩu nặng và nguội lạnh đến lạ. Không có người yêu ở bên để chia sẻ cảm xúc, đôi khi tôi thấy ủy mị và cô lập thực sự.
Giá như tôi biết trong tương lai có lúc tôi hối hận và muộn phiền thế này, tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội hay chối bỏ tình cảm của mình. Tuy vậy, tất cả những điều đó dường như không còn ý nghĩa nữa. Mọi thứ bây giờ dừng lại ở hai từ “giá như”. Lẽ ra, tôi và bạn ấy đã có thể có thật nhiều kỷ niệm bên nhau, nhiều chuyến đi chơi, hẹn hò cùng nhau để đến một ngày dịch bệnh bùng phát như những tháng vừa rồi – điều không tưởng đã xảy ra trong hai năm này, tôi vẫn còn một chút ký ức để bám víu, để đắm chìm và để an ủi lòng mình.
Có lẽ nhiều người sẽ cho rằng, trong thời điểm dịch bệnh, không thiếu những hoàn cảnh xa cách và khó khăn hơn tôi. Nhưng biết điều đó cũng không làm cho chuyện này dễ dàng hơn. Xa nhau chừng đó thời gian chẳng qua chỉ là khoảng thời gian khi chúng tôi đã chính thức quen nhau, còn suốt bốn năm qua, số lần mà chúng tôi thực sự gặp nhau chỉ vỏn vẹn một đến hai lần.
Mọi thứ, từ hẹn hò, chia sẻ, trò chuyện, an ủi cùng nhau – tất cả đều diễn ra qua chiếc màn hình điện thoại, máy tính. Tôi buồn nhiều đến thế vì chúng tôi sắp ra trường, điều đó đồng nghĩa với việc chúng tôi sẽ không có nhiều khoảng thời gian rảnh rỗi, dư dả như lúc còn là sinh viên để có thể hẹn hò cùng nhau nhiều. Và vì bạn ấy là bộ đội, nên dù sau này có đến với nhau chăng nữa, chúng tôi cũng không thể có nhiều thời gian dành cho nhau như khi còn học viên, sinh viên bây giờ.
Thích hoài niệm về những gì đã qua, thích gặm nhấm về quá khứ dù đã cũ mềm nên tôi thường viết về nó khi mọi thứ đã chấm dứt, mặc cho câu chữ thấm đẫm nỗi nhớ nhung xen lẫn tiếc nuối dại khờ. Tôi hiểu rằng tình yêu xa là thứ tình cảm kỳ lạ nhưng cũng vô cùng đặc biệt của tạo hoá. Tôi cũng hiểu rằng đã có hàng triệu người phải xa cách trong thời gian dài hơn, ở một hoàn cảnh khó khăn hơn tôi. Tôi sẽ xem đây là khoảng thời gian để mỗi người học cách trân trọng và săn sóc bản thân nhiều hơn. Nghĩ về những điều này, bất giác, hơn lúc nào hết, tôi nhận ra lòng mình bình yên đến lạ. Tôi sẽ học cách bình tĩnh nhớ nhung, bình tĩnh đợi chờ, đến một đêm người kia nhớ tôi hơn và tự động chạy đến dắt tôi đi.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Xem thêm: Em là mùa hè tuyệt nhất của tôi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?