Phát thanh xúc cảm của bạn !

Yêu xa hãy thật vững lòng

2022-07-15 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi hiểu rằng tình yêu xa là thứ tình cảm kỳ lạ nhưng cũng vô cùng đặc biệt của tạo hoá. Tôi cũng hiểu rằng đã có hàng triệu người phải xa cách trong thời gian dài hơn, ở một hoàn cảnh khó khăn hơn tôi. Tôi sẽ xem đây là khoảng thời gian để mỗi người học cách trân trọng và săn sóc bản thân nhiều hơn. Nghĩ về những điều này, bất giác, hơn lúc nào hết, tôi nhận ra lòng mình bình yên đến lạ.

***

Tôi vẫn chưa gặp lại người thương của mình, và không biết mình phải chờ đợi đến bao giờ mới được gặp nhau, bên nhau. Chúng tôi quen nhau đã hơn 1 năm 5 tháng. Đó không phải là khoảng thời gian dài với nhiều người, nhưng có lẽ với mối tình vừa chớm nở chưa bao lâu, vỏn vẹn trong khoảng 500 ngày mà lại xa nhau đến hơn quá nửa, thì không phải cặp đôi nào cũng từng trải qua.

Tôi bước vào mối quan hệ này sau hơn 4 năm là bạn bè và 2 năm rưỡi tìm hiểu nhau ở cấp độ xa hơn. Bạn ấy là bộ đội. Chúng tôi tìm hiểu nhau, thậm chí xác định quan hệ tình cảm cho nhau chỉ qua những cuộc trò chuyện, nhắn tin trên điện thoại. 

Một người ở Hà Nội, người còn lại ở thành phố Hồ Chí Minh. Kẻ Bắc, người Nam. Và chỉ gặp nhau, hẹn hò vỏn vẹn vài lần trong suốt 3 năm qua. Dịch bệnh bùng phát đột ngột làm đảo lộn nhiều thứ, lấy đi một vài cơ hội của nhiều người. Và nó lấy đi nhiều cặp khác, trong đó có chúng tôi - một năm quý giá với những cuộc vui, tiếng cười và cả sự lãng mạn đã lên kế hoạch từ rất lâu.

Mọi người nhận xét tôi là người kín kẽ, lý trí trong mọi chuyện, kể cả với tình cảm của mình. Sau nhiều năm được theo đuổi và sau khi đã tìm hiểu cặn kẽ, tôi mới nhận ra tình cảm của mình trước nay chưa từng thay đổi. Tôi thích, yêu và thương chỉ mỗi người ấy – nhưng lại bỏ lỡ khoảng thời gian gần 3 năm mới chấp nhận bước vào mối quan hệ này và gặp lại bạn lần thứ hai kể từ khi chúng tôi tốt nghiệp cấp 3. 

mua_-_ha_1

Cứ mỗi dạo Tết, hè bạn ấy được nghỉ phép, bạn đều liên lạc với tôi và bày tỏ ý muốn gặp nhau, nhưng tôi đều từ chối. Dù họp lớp, rất nhớ bạn bè và thầy cô, nhưng tôi đều bỏ lỡ. Phần vì ngại, phần vì tôi không muốn tiến xa hơn trong mối quan hệ này. Tôi sợ tình bạn giữa chúng tôi biến mất nên chỉ thu mình trong chiếc vỏ ốc do mình tạo ra. Nhưng ngược lại, lòng tôi lại mâu thuẫn đến lạ lùng khi cứ mỗi tối thứ bảy (là bộ đội nên bạn chỉ được phát điện thoại vào cuối tuần), tôi lại chực chờ trên Facebook chỉ để đợi chấm xanh online hiện lên; tôi ao ước bạn được online 24/24 để tôi có thể chuyện trò, nhắn tin với bạn. Thậm chí tôi có thể bỏ lỡ những kế hoạch cuối tuần của mình chỉ để dành thời gian nhắn tin thâu đêm suốt sáng với bạn riêng việc gặp nhau là không thể.

Nhớ về khoảng thời gian trước đây, khi dịch bệnh chưa bùng phát, hay lúc chưa bước vào mối quan hệ nào, tôi đã tự rèn luyện cho mình lối sống tự lập. Tôi biết tạo cho mình những thú vui khác nhau. Tôi tự tìm niềm vui trong học tập, rèn luyện, tôi thích tự nấu ăn và tận hưởng mỗi cuối tuần một mình, thậm chí khi phải tự đi khám bệnh, nằm trên bàn mổ thực hiện nhiều cuộc tiểu phẫu ở một thành phố xa lạ, không người thân, người thường, tôi cũng thấy điều đó rất bình thường. Tôi thường ổn khi sống một mình, ở bất kỳ nơi đâu.

Nhưng giờ đây, tôi lại hối tiếc vô cùng với khoảng thời gian đó. Khi mối quan hệ của chúng tôi sâu đậm hơn, khi tình cảm trong tôi rạo rực và âm ỉ cháy hơn bao giờ hết, khi tôi nhận ra mình đã thương người ấy nhiều cỡ nào thì khoảng cách yêu xa bất chợt khiến tôi thấy nghẹt thở. 

Mỗi cuối tuần, nhìn cô bạn cùng trọ của tôi đều đặn đi chơi, hẹn hò, dạo phố cùng người yêu – điều bình thường như suy nghĩ trước đây, lòng tôi trĩu nặng và nguội lạnh đến lạ. Không có người yêu ở bên để chia sẻ cảm xúc, đôi khi tôi thấy ủy mị và cô lập thực sự. 

mua_-_ha_21

Giá như tôi biết trong tương lai có lúc tôi hối hận và muộn phiền thế này, tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội hay chối bỏ tình cảm của mình. Tuy vậy, tất cả những điều đó dường như không còn ý nghĩa nữa. Mọi thứ bây giờ dừng lại ở hai từ “giá như”. Lẽ ra, tôi và bạn ấy đã có thể có thật nhiều kỷ niệm bên nhau, nhiều chuyến đi chơi, hẹn hò cùng nhau để đến một ngày dịch bệnh bùng phát như những tháng vừa rồi – điều không tưởng đã xảy ra trong hai năm này, tôi vẫn còn một chút ký ức để bám víu, để đắm chìm và để an ủi lòng mình.

Có lẽ nhiều người sẽ cho rằng, trong thời điểm dịch bệnh, không thiếu những hoàn cảnh xa cách và khó khăn hơn tôi. Nhưng biết điều đó cũng không làm cho chuyện này dễ dàng hơn. Xa nhau chừng đó thời gian chẳng qua chỉ là khoảng thời gian khi chúng tôi đã chính thức quen nhau, còn suốt bốn năm qua, số lần mà chúng tôi thực sự gặp nhau chỉ vỏn vẹn một đến hai lần. 

Mọi thứ, từ hẹn hò, chia sẻ, trò chuyện, an ủi cùng nhau – tất cả đều diễn ra qua chiếc màn hình điện thoại, máy tính. Tôi buồn nhiều đến thế vì chúng tôi sắp ra trường, điều đó đồng nghĩa với việc chúng tôi sẽ không có nhiều khoảng thời gian rảnh rỗi, dư dả như lúc còn là sinh viên để có thể hẹn hò cùng nhau nhiều. Và vì bạn ấy là bộ đội, nên dù sau này có đến với nhau chăng nữa, chúng tôi cũng không thể có nhiều thời gian dành cho nhau như khi còn học viên, sinh viên bây giờ. 

mua_-_ah_3

Thích hoài niệm về những gì đã qua, thích gặm nhấm về quá khứ dù đã cũ mềm nên tôi thường viết về nó khi mọi thứ đã chấm dứt, mặc cho câu chữ thấm đẫm nỗi nhớ nhung xen lẫn tiếc nuối dại khờ. Tôi hiểu rằng tình yêu xa là thứ tình cảm kỳ lạ nhưng cũng vô cùng đặc biệt của tạo hoá. Tôi cũng hiểu rằng đã có hàng triệu người phải xa cách trong thời gian dài hơn, ở một hoàn cảnh khó khăn hơn tôi. Tôi sẽ xem đây là khoảng thời gian để mỗi người học cách trân trọng và săn sóc bản thân nhiều hơn. Nghĩ về những điều này, bất giác, hơn lúc nào hết, tôi nhận ra lòng mình bình yên đến lạ. Tôi sẽ học cách bình tĩnh nhớ nhung, bình tĩnh đợi chờ, đến một đêm người kia nhớ tôi hơn và tự động chạy đến dắt tôi đi.

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Xem thêm: Em là mùa hè tuyệt nhất của tôi

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top