Chuyến xe chỉ có một người (Phần 1/2)
2022-07-13 01:25
Tác giả: Phạm Nhật Khôi
blogradio.vn - Anh biết, thương em là điều không dễ dàng chút nào, vì em là một cô gái dễ thương, tốt bụng và xinh xắn. Vậy tất nhiên là xung quanh em cũng không thiếu những chàng trai theo đuổi. Anh thì chẳng có gì
***
Trà Vinh, Ngày... Tháng... Năm...
Gửi em, người con gái anh thương…
Nhớ lúc trước, mình thương nhau thế nào em nhỉ? Đó là vào một hôm, khi anh tan làm với bao nhiêu mệt mỏi, áp lực, bộn bề và lo toang trong cuộc sống. vừa về đến phòng anh cởi vội cái áo công sở máng lên thanh ghế và ngã người lên chiếc giường cạnh đó. Anh mệt lắm! Bên cạnh anh không có ai cả, không phải là anh không có bạn bè, cũng không phải là anh sống thu mình vào một góc nhỏ. Chỉ là anh không muốn làm phiền đến cuộc sống của người khác, cũng có thể là anh không muốn những người thân quen biết được cảm xúc của mình,… hay là không ai khiến anh mở lòng mình được…
Lúc đó, anh chỉ muốn tìm một người lạ nào đó có thể chia sẽ được câu chuyện của mình, chí ít thì họ không biết anh là ai, hay anh ở đâu,… lần đầu tiên anh vào ứng dụng hẹn hò trên zalo và bắt gặp em. Em biết không, lần đầu nói chuyện với em là anh đã thương ngay từ ngày hôm đó, nói ra thì có lẽ chẳng ai tin anh đâu, nhưng từ lần đó, cái giọng nói ngọt ngào có chút đanh đá đó, đã cho anh nhận ra là mình đã say nắng em rồi, cô gái Bắc ạ! Em nói chuyện rất cởi mở, hoạt bát và đáng yêu, em xóa hết những mệt mỏi, những bộn bề trong anh, em thắp sáng lại ngọn lửa tình yêu mà bấy lâu nay anh tưởng chừng như mình không có. Em cho anh lại hy vọng, cho anh động lực và niềm tin.
Từ lúc ấy, mình nói chuyện với nhau nhiều hơn, có đôi lúc anh vẫn chưa quen với giọng nói của người con gái Bắc, có lúc anh hỏi lại hai hay ba lần. Hỏi đến ngại luôn em nhờ. Cũng có lúc anh không hỏi mà cứ ừ ừ để em nói, giả như mình hiểu rồi vậy, đến lúc em hỏi thì anh trả lời sai hết chẳng đúng câu nào. Lúc đó em lại bảo “ông nói gà, bà nói vịt” nãy giờ à, anh cứ cười nhẹ rồi bảo, ừ anh không dám hỏi em nhiều, sợ em lại ngại, thế là em bảo anh ngốc,...
Dần dần anh thương em nhiều hơn, em cũng kể anh nghe nhiều chuyện về em hơn. Về gia đình, bạn bè, và,... những người lướt qua cuộc đời em. Lúc đó em còn vui vẻ lắm, cứ nói chuyện với anh là phải trốn ra sau nhà, hay trời khuya lắc cũng trốn ra trước sân để nói chuyện với anh mặc cho trời đang gió rét chỉ còn 9 hay 10 độ. Anh thương em lắm, anh bảo em vào nhà, anh bảo anh cũng nhớ em lắm nhưng anh không muốn gió rét làm lạnh đôi vai gầy ấy, anh xót lắm. Thế là em cũng ngoan ngoãn nghe lời và đi vào bên trong.
Lúc đó anh bảo, “anh thương em rồi đấy”, câu nói của anh cũng như nửa đùa nửa thiệt, nhưng em đâu biết là anh đã thương em từ rất lâu, từ rất lâu rồi,... Có một lúc, em hỏi anh, thế từ trước giờ anh chưa thương ai bao giờ à, anh liền trả lời là có, anh đã có một mối tình thời trung học phổ thông và đã xa nhau gần 8 năm rồi, cho đến giờ anh vẫn chưa thương thêm một ai khác, ngoài em,...
Em nghe xong rồi bảo, “ồ như trong chuyện cổ tích ấy anh nhỉ”, anh thì khẽ bảo “ừ”, “ừ như truyện cổ tích em nhỉ”.
Anh biết, thương em là điều không dễ dàng chút nào, vì em là một cô gái dễ thương, tốt bụng và xinh xắn. Vậy tất nhiên là xung quanh em cũng không thiếu những chàng trai theo đuổi. Anh thì chẳng có gì, anh không đẹp, anh không có tiền, thứ duy nhất anh có ở thời điểm hiện tại là cái nghề ba cọc này mà cha mẹ đã cố gắng chăm lo cho anh ăn học. Còn những chàng trai khác thì họ khác xa với anh em ạ, họ đẹp, họ giàu, và họ có cả sự nghiệp và một tương lai tươi sáng, một cái nghề như anh thì làm sao mà có tương lai hả em...?
Đôi lúc anh nghe em kể về những người theo đuổi em, anh chạnh lòng lắm, anh chạnh lòng vì anh không bằng họ, là vì anh sợ anh không bằng người ta thì lấy tư cách gì mà theo đuổi em,... thế nên anh vẫn thương em trong âm thầm, thương em bằng cách quan tâm và bằng tình yêu chân thành này. Anh biết, dẫu còn một tia hy vọng, thì anh vẫn còn có thể thương em, dẫu chỉ còn một tia hy vọng thì anh vẫn không được bỏ cuộc, và rồi chúng ta đã không phụ lòng nhau, em từ bỏ tất cả các mới quan hệ khác để đến bên anh, em từ bỏ cả tương lai đang rực rỡ của mình để đến với một chàng trai chẳng có gì cả, chỉ có tình yêu giành cho em là biển trời,...
Kể từ lúc đó, một mối tình “người phương trời Bắc - kẻ gió đất Nam” được hình thành, có lúc anh bảo, sao ông Tơ này đi chơi xa quá em nhỉ, xe duyên cho chúng mình xa tận hơn 2000 km, em cũng miễm cười bảo, ừ hai ông bà này hư thiệt anh nhờ, anh cũng khẽ cười và hỏi “em, nhớ anh không?”, và sau câu hỏi đó, anh chỉ nhận được một câu trả lời thì thầm và vẻn vẹn một từ “có”. Lòng anh chợt ấm lên và nhớ em lắm, lúc đó anh chỉ ước được gần bên em và ôm chầm lấy em một cái thật chặt,...
Nhưng cuộc sống này đâu như những gì chúng ta mơ đâu em nhỉ, đến bây giờ em nói lời buông tay anh, khi anh nghe câu em bảo “chúng mình dừng lại nhé anh”, thì trái tim anh như tan nát, trong lòng quặn thắt lên từng cơn, nước mắt anh cứ rơi như chưa được rơi bao giờ vậy, anh cứ ứ ừ như những đứa trẻ đang khóc ngày xưa,.. Nhưng anh không hỏi em lý do vì sao, vì anh thừa biết lý do đó là gì rồi em nhỉ. Yêu xa, và mẹ em không cho phép chúng ta quen nhau.
Lúc anh thương em, hay lúc đó mình thương nhau, chúng mình cũng từng nghĩ đến một mối tình 2000 km này rồi em nhỉ. Nó là khó khăn, là thử thách, là thách thức là nhớ nhung, là hờn ghen, là thiếu thốn, thiếu thốn những cái nắm tay khi gió đông về, là thiếu những cái ôm thật chặt khi trời gió rét, và thiếu một bờ vai để tựa vào khi đối phương cảm thấy mệt mỏi, cô đơn,... Dẫu biết như thế nhưng chúng mình vẫn cố chấp em nhỉ, chúng mình đều bảo, nếu đủ thương thì chúng mình cùng vượt qua tất cả, em chỉ cần có anh thôi, và anh cũng chỉ cần có em thôi.
Anh ước gì những gánh nặng, vất vả đang đè lên đôi vai nhỏ bé ấy có thể chia xớt qua đôi vai này một chút, nhìn em lam lũ cả ngày lòng anh xót lắm, anh hỏi “em có mệt không” thì em cứ bảo “có anh ở bên là em không sao cả”, chỉ cần lúc nào anh cũng bên cạnh em thôi,... nhưng em đâu biết đâu cô ngốc của anh à, từ lúc đó em đã là cả thế giới của anh, em hoàn toàn là sự ưu tiên của anh rồi em biết không? Cả ngày anh chỉ quanh quẩn một mình em thôi đấy, và em cũng vậy, mỗi lúc rảnh em đều ở bên anh. Mình vẫn chưa công khai nhau ra, vì em biết mẹ sẽ mắng em mất. Nên cứ thế là lén lút thương nhau thôi em nhỉ.
Anh nhớ mỗi lần em dắt trâu ra bờ suối đều ngồi đó đợi anh tan làm về để được nói chuyện với nhau, cứ thế mình mải miết nằm trong những câu chuyện hàng vài giờ đồng hồ cho đến trời chập tối. Em kể anh nghe biết bao câu chuyện vui buồn, và cũng thường trêu cho anh ghen nữa chứ, em hư lắm,... thế nhưng bây giờ không còn ai đợi anh về mỗi khi an làm nữa,... Lúc trước một căn phòng, một mình anh nhưng anh cảm thấy ấm áp, anh cảm thấy hy vọng, có sự chờ đợi nào đấy. Nhưng bây giờ, cũng căn phòng ấy, cũng mình anh, nhưng nó rộng lớn lắm, cảm giác anh như lạc lõng, như thế giới này chỉ có một mình anh vậy.
Anh lại nhớ em rồi,... Có ai ngồi trên một chuyến xe mà nước mắt cứ rơi hàng giờ đồng hồ không em? Lúc đó anh chẳng quan tâm gì cả, anh chẳng quan tâm những người xung quanh là ai, hay họ nói gì về anh, anh chỉ biết tự mình lau đi những giọt nước mắt mà anh chưa bao giờ muốn nó rơi như bây giờ, anh mặc kệ tất cả họ nghĩ về anh. Lúc đó anh nhớ em, cũng là lúc anh ngồi trên một chuyến xe, còn người anh thương thì cũng đang lam lũ với công việc. Nhưng cảm giác không phải như bây giờ. Lúc đó em nhớ anh lắm, lúc đó cho dù em bận rộn hay bộn bề thế nào cũng giành thời gian cho anh cho dù là ít hay nhiều, cho dù chỉ là nghe em nói hay là nghe anh nói thì chúng ta cũng thấy ấm áp trong lòng.Và cứ thế em kể cho anh nghe hết cả chuyến xe đó mặc dù anh chẳng thốt lên câu nào. Vì em sợ phải làm anh khó xử, em sợ anh không giữ được an toàn khi trên chuyến xe mùa dịch, em từng thương anh đến thế đấy.
Em thương một kẻ ngốc nghếch và khô khan như anh thế đấy, em thương một người sợ ngỏ lời với em vì sợ em từ chối, sợ ngỏ lời thương em vì anh vẫn còn tự ti về bản thân, thương anh đến mức mà lời kết nối yêu thương đó được chính miệng em nói ra, được chính miệng em nói “em yêu anh”... Em không biết khi anh nghe được 3 từ đó anh hạnh phúc thế nào đâu, anh như từ bên bờ vực thẳm nhặt được sợi tơ hồng vậy, anh luống cuống và rối bời đến mức mà chẳng biết nói gì với em, vì 3 từ đó tuy dễ nói, nhưng anh đã nói với ai bao giờ đâu. Anh vui như một đứa trẻ mà thời thơ ấu đứng trước hiên nhà chờ mẹ đi chợ về, anh vui đến chẳng thốt nên từ nào nữa.
Vậy mà hôm nay, người thốt lên câu “dừng lại” cũng chính là em. Sợi tơ hồng đó mỏng manh lắm đúng không em, nó chẳng thể cứu vớt được một người đứng bên bờ vực thẳm, nó mỏng manh và còn dài rất dài nữa,... Anh biết cô gái của anh đã chịu nhiều áp lực, anh ước gì mình được gần nhau hơn để em không còn cảm thấy cô đơn những lúc em ở một mình nữa, những lúc ấy em không phải gồng mình mà ôm chịu những lo âu đến thế, em không phải một mình mà rơi từng giọt nước mắt cho cái xã hội này không có tình người này nữa,... ít ra, có anh ở bên thì em không phải thiệt thòi như thế này, ít ra có anh ở bên, thì em không phải thốt lên 2 từ “dừng lại”.
Đâu phải đây là lần đầu em nói với anh như thế. Anh nhớ một buổi chiều cuối tháng 3 em đã bảo anh đi tìm hạnh phúc mới, em nói ở bên em chỉ làm anh thêm mệt mỏi thêm thôi. Anh biết lúc đó em mệt lắm, em thất vọng vì bố nhiều lắm. Lúc đấy mẹ vừa xong tái khám, kết quả không tốt lắm em nhỉ. Một căn bệnh nan y và hầu như chỉ có thể kéo dài thời gian điều trị, nhưng bố thì cứ mặc mẹ và em bươn trải từng ngày chẳng có một chút quan tâm. Anh biết những lúc như vậy em chẳng còn tâm trí nào đặt mình vào chuyện yêu thương nữa, em còn nhiều việc quan trong hơn phải làm, còn kiếm tiền, còn bận chăm sóc gia đình, còn bận chăm mẹ, còn cả việc học tập đang dang dở,... thế nên em mới bảo anh đi tìm niềm vui mới, đừng mãi vì em mà đánh mất đi thời gian của mình.
Nhưng em đâu biết em chính là niềm hạnh phúc và kiêu hãnh của anh đâu, em đâu biết em là niềm an ủi cuối cùng của anh. Giữa 7 tỷ người và thế giới rộng lớn bao la này làm gì có ai dễ tìm thấy nhau em nhỉ. Em bảo anh đi tìm hạnh phúc mới, rồi em đi rồi thì anh hạnh phúc với ai? Em biết đấy, từ lúc mình thương, mình cũng đã biết mình phải trải qua những gì, và em biết đấy, em quan trọng với anh thế nào,... Và thế, anh chỉ hỏi thêm em một câu, là “em còn thương anh không?”, thế là chúng mình vẫn xiết chặt tay nhau thêm một đoạn đường nữa.
Anh nhớ những lúc chúng mình cùng nhau ăn vụng, em nhớ anh thì em ra bờ suối, anh nhớ em thì anh lại ra trước cầu thang mặc kệ bạn bè trêu chọc. Còn em cứ cười và bảo, “liu liu có người ăn vụng”. Anh cũng nhớ những lúc mình nói chuyện với nhau cả đêm, đến lúc người ta ngủ quên lúc nào cũng không hay nữa, anh nhớ những lúc người ta bảo với anh là “ở bên anh em cảm thấy bình yên”, anh nhớ những lúc anh bảo thưa chuyện của mình với mẹ, để mình có thể gần gũi nhau hơn, để anh được chăm sóc em nhiều hơn mà không phải trong âm thầm thế này nữa. Lúc đó em lo lắm, em không sợ mẹ mắng mà em sợ mẹ không đồng ý chuyện chúng mình. Vì mẹ muốn tốt cho em, muốn tốt cho niềm an ủi và hy vọng cuối cùng của mẹ. Anh hiểu mà, anh không trách mẹ đâu, có người mẹ nào không muốn ở gần con cái, có người mẹ nào không muốn con mình không phải chịu nhiều vất vả em nhỉ?
Lỡ sau này không còn mẹ ở bên cạnh, thì em sẽ là người vun vén cho gia đình nhỏ bé ấy, em còn phải tảo tần, chăm sóc cho đứa em của mình nên người, em còn phải quan tâm, lo lắng bố nhiều hơn, thương anh rồi thì mẹ biết phải làm sao? Biết thế nhưng chúng mình vẫn cố gắn dặn lòng thưa với mẹ, và rồi chuyện mình nghĩ cũng đã đến em nhỉ, em được mẹ mắng một trận kèm theo 2 từ không thể. Hôm đó, anh ngồi chờ em về suốt cả đêm.
(Còn nữa)
© Phạm Nhật Khôi - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Tình ơi, ôm ấp em những đêm tối đơn độc | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?