Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em sẽ là bến đỗ của anh

2023-10-10 05:25

Tác giả:


blogradio.vn - Ngày cô tiễn anh lên đường cô đã nói câu đó và anh rất thích nên nhớ mãi. Cô nói cho dù anh có đi xa mãi nơi đâu thì hãy nhớ cô luôn là bến đỗ là bến đợi của anh không giây phút nào nguôi.

***

Bây giờ họ đã là vợ chồng nhưng suốt quãng thời gian họ quen nhau và yêu nhau là cô không thể nào quên được. Đó như là một vùng ký ức sâu thẳm và đẹp nhất của riêng cô, và cũng là những gì đáng nâng niu yêu thương nhất của một thời tuổi trẻ của cô.

Bây giờ họ vẫn sống ở vùng quê đó. Cô thì đúng là vậy vì đó là miền đất cô đã gắn bó bao nhiêu năm nay, từ lúc cất tiếng khóc chào đời bên ba bên mẹ. Còn anh, sau mấy năm xa xứ lên tỉnh để đi học, ở quê cô mọi người vẫn nói vậy, nếu có ai đi xa là người ta hay nói lên tỉnh để làm ăn hay đi học. Mà ngày đó mọi người đã đến chúc mừng anh rất nhiều vì anh giống như niềm tự hào của cả xóm làng, vì những học sinh được đậu vào những trường đại học danh tiếng trên những thành phố lớn xa xôi rực rỡ ánh đèn màu và đầy hào quang kia thì chỉ đếm được một hai mà thôi. Nhưng sau đó anh đã quay về bên cô, anh nói anh có thể có công việc và lập nghiệp trên đó nhưng anh muốn được sống bên cô, và sẽ mang những kiến thức anh học được truyền lại cho các bé thơ trong làng.

Anh dạy học, anh được sắp xếp giảng dạy ở một ngôi trường cấp hai của tỉnh. Họ nói phải xếp anh dạy ở đó một thời gian dù họ biết rõ năng lực của anh, rồi sau đó sẽ chuyển anh lên dạy một trường cấp ba.

Còn cô vẫn ngày đêm với công việc mưu sinh quen thuộc từ bao năm nay là đưa đò cho mọi người. Trong ngôi làng nhỏ của vùng quê đó người ta đã quá quen với hình ảnh một cô gái nhỏ nhắn và có giọng nói trong trẻo, ngày nào cũng miệt mài đưa đò cho mọi người. Cứ bến sông thân quen đó, có lúc cô đang bận rộn với khách bên này mà bên kia đã thấp thoáng nhiều bóng người gọi cô ơi ới. Mà ngày xưa cô cũng từng hay đưa đò cho anh như vậy, rồi họ quen nhau và yêu nhau.

Cô còn nhớ ngày anh về lại sau những thành công nơi xứ người. Ai cũng ngạc nhiên vì mọi người nghĩ anh sẽ ở lại trên đó rồi sẽ đón cô lên, nhưng anh nói anh học là để quay về phục vụ lại cho bà con của xứ mình và để được gần bên cô. Anh nói cô luôn là bến đỗ của anh từ bao lâu nay, từ lúc anh còn chưa đi học xa, và anh biết công việc đưa đò sẽ gắn bó với cô suốt như vậy chứ cô không thể xa được.

Cô cũng nói vậy với anh, cô nói đó không còn là công việc là kiếm sống mỗi ngày của cô nữa, mà là dòng sông quê hương đã gắn chặt với tuổi thơ với con đò bên cạnh cô và không dứt ra được. Ngày cô tiễn anh lên đường cô đã nói câu đó và anh rất thích nên nhớ mãi. Cô nói cho dù anh có đi xa mãi nơi đâu thì hãy nhớ cô luôn là bễn đỗ là bến đợi của anh không giây phút nào nguôi.

Ngày anh về lại anh đã nhắc lại và nói trước mọi người như vậy nên ai cũng hiểu ra và chúc mừng cho anh lần nữa, rồi cả anh và cô đều hiểu rằng từ giờ phút đó họ sẽ là bến đỗ của nhau.

Cô hỏi anh:

- Có phải anh quay về vì câu nói đó của em, em sẽ là bến đỗ của anh?

Anh gật đầu:

- Đúng rồi, anh luôn nôn nao muốn học xong cho nhanh, anh quay về vì ước mơ được truyền lại con chữ cho bao trẻ em của vùng quê mình. Anh mong quay về vì anh nhớ em, và vì câu nói đó, vì cả con đò và bến sông này.

Khi anh ổn định được công việc một thời gian thì họ cưới nhau. Mà lúc đó tỉnh đã hỗ trợ một khoản kinh phí lớn để cho làm một con đường mới có thể đi thẳng từ vùng quê lên thành phố rồi lên tỉnh. Một con đường khá lớn có thể dẫn mọi người đi về khắp các hướng như mơ ước bao lâu nay của người dân ở đó. Nhưng không phải vì vậy mà việc đưa đò của cô bị chậm lại hay không còn khách nữa, vì ai qua vùng quê sông nước đó đều rất thích được đi trên con sông có dòng nước trong vắt và mát rười rượi, lại thêm có cô đưa đò vừa xinh vừa dịu dàng luôn luôn với mọi người. Đến nỗi có nhiều người vẫn rất thích con đường mới nhưng lại cứ thích bước lên con đò của cô.

Không hiểu có phải vì ngày anh quay lại anh đã chia sẻ thật lòng với mọi người như vậy, hay khắp trong vùng đâu đâu cũng đều yêu mến anh và cô nên mọi người cứ hay nhắc câu nói đó của cô mỗi khi sang sông bằng con đò. Họ cứ truyền tai nhau rồi cười khúc khích như vừa muốn chọc cô vừa muốn được giống cô vậy, là một bến đó của một ai đó. Còn cô lại rất thích mỗi lần được nghe lại câu nói của chính mình.

“Em sẽ là bến đố của anh.”

Người ta nói bến sông này đã từng chứng kiến rất nhiều cặp đôi yêu nhau, vì đó là một vùng quê sông nước nên trai gái yêu nhau hay hẹn hò ở bến sông. Rồi có cặp thành đôi có cặp lại chia tay, nhưng chưa có bất cứ ai nói giống cô. Và mọi người còn nói họ rất thích câu nói đó của cô, vì điều đó nói lên được không chỉ là hạnh phúc riêng tư của cô và anh. Không phải cuộc đời hai người sẽ gắn chặt với nhau mà bến sông này còn là một nơi để ghi dấu để bồi đắp cho những mối tình khác nữa. Bến sông luôn có hình ảnh con đò của cô là bến đỗ của cô, và rồi sẽ còn là bến đỗ của nhiều cặp đôi khác nữa.

Nếu mọi người có về vùng quê sông nước ấy thì chắc sẽ được thấy được gặp cô, một cô gái rong ruổi suốt ngày với con đò, mà ngày nay cũng rất ít người còn làm công việc đó. Rồi chắc chắn người ta sẽ thích thú và muốn ít nhất một lần được ngồi lên con đò của cô, rồi nhìn cô thoăn thoắt với hai tay chèo và hỏi cô về những chuyện của vùng quê này.

Mọi người nói có mấy lần có mấy người khách lạ ở xa tới, họ có vẻ rất thích vùng quê này, đặc biệt là con sông và con đò của cô. Rồi họ muốn cô dạy họ chèo đò, cô cũng vui vẻ nhận lời, ai dè đâu cô dạy như nào mà họ té ngã nhào xuống sông làm mọi người một phen khiếp vía. Nhưng khi họ lóp ngóp leo lên lại con đò thì ai nấy đều cười quá chừng, họ cũng cười và nói được một dịp tắm mát và uống nước sông quê no bụng.

Gần một năm nay dòng sông và bến sông đã buồn vì vắng bóng cô, cũng vắng bóng con đò luôn rồi. Là do cô đang có em bé trong bụng nên phải tạm nghỉ một thời gian, nhưng rồi chính cô cũng thấy nhớ nên gần như chiều nào cô cũng ra sông để ngồi đó ngắm nhìn và thầm nói với con trong bụng:

- Con lớn nhanh lên và thật khỏe để mẹ còn đưa đò. Rồi con sẽ được ba dạy chữ và sẽ được mẹ dạy cho cách chèo đò, nhưng ba mẹ mong con học thật giỏi để tương lai của con sẽ thật sáng. Ba nói con sẽ không đưa đò như mẹ, một công việc mà mẹ rất yêu, ba muốn con sẽ nối nghiệp ba đứng trên bục giảng làm công việc cao quý là trồng người.

Còn mọi người cứ mong cứ hỏi thăm cô ngày sinh. Họ nói cô nghỉ để giữ sức khỏe để sinh bé là đúng, nhưng họ vẫn rất mong một ngày cô lại đưa đò trên dòng sông. Mọi người nói cô giống như là người bạn thân thiết của con sông này bao năm, nên vắng cô ai cũng buồn và con sông dường như cũng im lặng đi, chẳng còn những tiếng khua nước rì rào êm đềm như lúc trước.

Cô rời khỏi bến sông mà cứ thiết tha suy nghĩ này:

Em là bến đỗ của anh, giống như bến sông này mãi mãi ở nơi đây không thay đổi, và con sẽ là bến đỗ chung của hai đứa mình. Em yêu bến sông, yêu anh và yêu con.

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Xa Nhau Là Điều Anh Không Làm Được | Blog Radio 854

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hãy dành thật nhiều thời gian cho cha mẹ

Hãy dành thật nhiều thời gian cho cha mẹ

“Đã bao lâu rồi bạn chưa gọi điện hỏi thăm mẹ cha?”. Phải chăng đã rất lâu rồi. Có thể giờ đây những áp lực cuộc sống, nhịp thở ào ạt của thành thị cuốn bạn đi. Có thể giờ đây những cuộc gọi thăm hỏi mẹ cha cũng vơi dần.

Nghề giáo

Nghề giáo

Có người thầy cầm lấy ngọn đuốc đỏ Mang ánh sáng thắp lên triệu vì sao Có người thầy lặng lẽ vương bụi phấn Hát cho em một khúc ca yêu đời.

Bạn sinh ra đã mang một bản sắc riêng rồi

Bạn sinh ra đã mang một bản sắc riêng rồi

Tự chấp nhận và yêu thương bản thân là một quá trình phát triển cá nhân quan trọng. Nó không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng khi chúng ta làm được điều này, chúng ta có khả năng sống một cuộc sống tràn đầy niềm tự hào, tự tin và tình yêu.

Vì chúng ta xứng đáng được hạnh phúc

Vì chúng ta xứng đáng được hạnh phúc

Mưa bóng mây tuy chẳng dễ gặp, nhưng trong thời khắc ngắn ngủi ta bắt gặp khoảnh khắc kì diệu ấy, có lẽ lòng ta sẽ chợt lắng lại trong những xúc cảm bồi hồi.

Những ngày xanh tươi

Những ngày xanh tươi

Đôi lần chúng tôi muốn bỏ cuộc nhưng tim chúng tôi có dòng máu đỏ nóng rực chảy qua, dòng máu làm chúng tôi nóng lên mỗi khi tinh thần lạnh đi vì mệt mỏi.

Lời yêu chưa nói

Lời yêu chưa nói

Tình yêu thầm lặng suốt nhiều năm tháng đã biến thành một món quà vĩnh cửu, một sự kết nối không bao giờ bị đứt đoạn. Tôi đã học được rằng tình yêu không bao giờ kết thúc, nó chỉ thay đổi hình thức. Tình yêu của chúng tôi, bất chấp mọi khó khăn, vẫn tồn tại, và nó đã trở thành một phần không thể tách rời của cuộc sống và trái tim tôi.

Vang vọng tiếng sáo

Vang vọng tiếng sáo

Nắng chiều nhè nhẹ rọi cao Thất thanh tiếng hót lao đao giữa đời Sáo đi khắp mọi phương trời Lần theo gió mát à ơi thân mình.

Đời là những cung đường

Đời là những cung đường

Đi sai đường không có nghĩa sẽ sai đích đến. Hãy nhớ rằng, “chỉ cần có niềm tin, đi đường nào rồi cũng sẽ tới đích”. Đi đường vòng sẽ xa hơn nhưng bạn sẽ ngắm nhìn được nhiều thứ mới lạ hơn mà những “bước chân mòn” sẽ không thể có được.

Cho em gần anh thêm một chút nữa

Cho em gần anh thêm một chút nữa

Cảnh ôm lấy con người nhỏ bé ấy vào trong ngực mình, vỗ về, an ủi như một đứa con nít. Thảo nấc lên từng tiếng thổn thức mà trái tim đau như cắt vì biết rằng từ đây tình yêu trong cuộc đời mình không còn trọn vẹn nữa, không còn là tình yêu của cá nhân nhưng là của mọi người.

Hẹn ngày trái tim qua giông bão

Hẹn ngày trái tim qua giông bão

Cả hai đối diện nhau, ánh nhìn giao nhau, chạm đến nhau, yêu thương nhau. Tình Yêu trên đời này có lẽ cũng muôn hình vạn trạng như bầu trời, nó hàm chứa Gió, Mưa, Sao, Mây, Mặt Trăng, Mặt Trời và ngàn vạn điều khác.

back to top