Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em nhất định cũng sẽ hạnh phúc thôi

2022-02-14 01:25

Tác giả: Tiêu Lệ Lam


blogradio.vn - Em sẽ ở lại đây với mùa thu, đợi nắng ấm trở về mang đàn chim di trú quay lại, em sẽ tiếp tục tìm hạnh phúc cho mình. Còn giờ, cho em chút thời gian để nhẹ nhàng đem hết tình cũ dư thừa gửi trời thu giữ hộ. Em nhất định cũng sẽ hạnh phúc thôi.

***

Một buổi chiều không nắng, gió lạnh từng đợt thổi qua như làm lạnh giá cả trái tim tôi. Ngồi trong quán cà phê nhỏ, cậu không nhìn tôi, còn tôi vừa nhận được thiệp mời của cậu. Vị cà phê hôm nay sao đắng quá, đắng chát như cái ngày cậu quay lưng về phía tôi, tôi không thể nói được gì. 

Chúng tôi cứ im lặng ngồi đối diện nhau nhưng lại chẳng nhìn nhau, chỉ đưa mắt dõi theo dòng người vội vã ngoài kia. Năm đầu tiên tôi nhận thấy, hóa ra Hà Nội vào thu buồn đến vậy.

Chúng tôi quen nhau và yêu nhau lâu lắm rồi, nhẩm đi tính lại chắc cũng hơn 8 năm, nhà cũng đã về chung, nhưng hai đứa cứ dây dưa chưa chịu làm đám cưới. 

Bạn bè của tôi cũng là của cậu, gia đình hai bên cũng quen biết, các mối quan hệ chất chồng khăng khít. Nhiều người hỏi sao còn chưa dắt nhau đi đăng kí, tôi chỉ cười cho qua. 

Hai đứa tôi không chỉ một lần nhắc về vấn đề này, nhưng cứ cảm thấy chưa đủ, cũng chẳng biết thiếu thứ gì nên vẫn lằng nhằng đến hiện tại. Bố mẹ hai bên hay bóng gió rằng những đứa bằng tuổi chúng tôi cũng đã hai đứa hai bên rồi, tuổi này cũng nên ổn định thôi. Tôi đưa mắt nhìn cậu, thấy cậu cau mày bảo vẫn còn sớm, không vội.

Cuối thu, tôi và cậu chia tay. Không cãi vã ồn ào, cũng chẳng có mâu thuẫn gì nhiều, chỉ là cảm giác cả hai không còn yêu thương và nhẫn nại. Cậu quay lưng về phía tôi bước đi, để lại phía sau là tôi với câu níu giữ chưa kịp nói thành lời. 

mua

Vậy là mối tình đầu 8 năm của tôi kết thúc như thế. Cứ ngỡ sau khi chia tay, tôi sẽ đau buồn suy sụp, không ngờ tôi vẫn bình tĩnh quấn chặt chiếc khăn quàng lên xe đi làm như mọi ngày. Năm nay chợt lạnh, mới cuối thu mà ra đường đã phải chồng hơn 3 lớp áo, gió lạnh ngấm cả vào lòng. Chị đồng nghiệp hỏi “Nay người yêu không đưa đi làm nữa hả em?”. Tôi xoa khuôn mặt tê đi vì lạnh, vừa dắt xe vừa trả lời “Anh ấy bận chị ạ”. Chị ấy cười đùa “Bình thường không nỡ để em chịu lạnh tới công ty cơ mà, nay nhẫn tâm thế”. Tôi chỉ cứng đờ mỉm cười, không phải cậu ấy nhẫn tâm, chỉ là không còn bận tâm nữa thôi.

Mọi người xung quanh ai cũng hỏi tôi chuyện hai đứa, dạo ấy tôi liền tránh né không hội họp gì, chỉ sợ mọi người hỏi về cậu. Chúng tôi chia tay trong yên bình, tôi nghĩ nên để nó trôi qua, không muốn nghe vài lời tiếc nuối an ủi từ mọi người, vốn dĩ tôi cũng không cần. 

Tôi vẫn cứ nghĩ mình ổn, như cây xương rồng gai góc giữa sa mạc. Không ngờ, đó cũng chỉ là lớp áo tôi thể hiện ra cho mọi người thấy, cũng là tôi tự đánh lừa chính mình. Ngày hạt mưa lạnh buốt đầu đông rơi xuống, tôi cuối cùng cũng ôm lấy mình mà bật khóc. Có lẽ hôm nay thực sự quá mệt mỏi, có lẽ trên đường về đánh rơi luôn bữa tối mới mua, hoặc cũng là khóc cho cuộc tình đã qua ấy. 

8 năm thanh xuân đâu có ít gì, tôi cứ nghĩ kết quả sẽ viên mãn, ai ngờ lại đi đến cuối sớm như vậy. Bao nhiêu uất ức, mệt mỏi, tủi thân cứ trong một đêm mưa lạnh như thế tuôn ra, để ngày mai tôi sẽ lại khoác lên lớp áo mạnh mẽ bất cần tiếp tục đi về phía trước.

yeu_-_49

Một năm qua đi, đàn chim di cư lại bay đi tìm nơi ấm áp. Thu Hà Nội bao năm vẫn thế, chẳng phải lạnh, nhưng những đợt rét vẫn luôn bất chợt tràn về, làm người ta khó lòng phòng bị. Nét thu như nàng tiểu thư khuê các, nhẹ nhàng đoan trang, nhưng lại mang theo vẻ u buồn khó hiểu. Không hiểu sao thu về, tâm trạng ai cũng man mác buồn thương. 

Tôi cũng gặp lại cậu khi đầu thu vừa nhú, cùng tấm thiệp mời đỏ chót không hợp khí thu. “Cậu và cô ấy quen nhau bao lâu rồi?” Cậu vừa khuấy cà phê, vừa trả lời: “Không lâu, mới được nửa năm.” Khuôn mặt ấy dịu dàng quá đỗi, tôi như thấy cậu trai những năm về trước mỉm cười với tôi. Nay dịu dàng của cậu chẳng thuộc về tôi nữa. 

Tôi nâng cốc cà phê, muốn che đi ánh nước trong mắt, hơi nóng lại làm chúng nặng trĩu hơn. Tôi cầm vội tấm thiệp để vào túi xách, đứng dậy quay lưng lại với cậu “Chúc mừng cậu, chúc hai người hạnh phúc, đầu bạc răng long”. Hình như tôi nghe thấy tiếng cậu phía sau. “Cậu cũng nhất định phải hạnh phúc.”

Nước mắt không kìm được mà rơi xuống, tôi cúi đầu bước vội trên đường. Trái tim tôi đau thắt khó chịu, lồng ngực ngột ngạt không thở nổi. Tôi không sao hiểu được, ở bên tôi 8 năm với cậu là không vội, vậy mà mới nửa năm, cậu lại chấp nhận một người nữa, đồng ý cùng người ấy nắm tay đến cuối đời. 

hen_-_ho_30

Do gặp đúng người sao? Vậy là thời gian vẫn không thể chiến thắng duyên phận. Có lẽ kiếp này, tôi và cậu đã định sẵn không thể là của nhau. Thế mà khi gặp lại, tôi mong chờ điều gì kia chứ? Tôi vẫn không thể kìm nổi ý nghĩ cùng cậu quay trở lại. Ảo tưởng biết bao. Hóa ra, từ đầu tới cuối đều là do tôi tự mình đa tình, tự mình chìm đắm trong ngọt ngào do mình tạo nên.

Ngày mai sẽ có một người con gái khoác váy cưới trắng tinh, giữa muôn vàn đóa hoa khoe sắc thắm bước đến nắm tay anh. Người đó yêu anh thay em, chăm sóc anh thay em, bao dung anh thay em, người đó mãi mãi chẳng thể là em nữa rồi. Vậy anh cứ hạnh phúc nhé. 

Em sẽ ở lại đây với mùa thu, đợi nắng ấm trở về mang đàn chim di trú quay lại, em sẽ tiếp tục tìm hạnh phúc cho mình. Còn giờ, cho em chút thời gian để nhẹ nhàng đem hết tình cũ dư thừa gửi trời thu giữ hộ. Em nhất định cũng sẽ hạnh phúc thôi.

© Tiêu Lệ Tam - blogradio.vn

Xem thêm: Bước qua một quá khứ rất đau

Tiêu Lệ Lam

Thay vì ngược dòng để đi lên đỉnh vinh quang cô độc, tôi thà xuôi theo đó mà xuống biển bao la.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hẹn của con

Lời hẹn của con

Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ

Tình yêu của mẹ

Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu

Lời yêu

Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi

Cây sung cụt của đại đội tôi

Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này

Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em

Ngày không em

Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ

Cửa hàng của mẹ

Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi

Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ

back to top