Cậu và lời hứa chẳng thể thành
2021-12-08 01:30
Tác giả:
Tiêu Lệ Lam
Mười bảy tuổi năm ấy, trời xanh biếc
Cậu ngồi cạnh tôi dõi mắt ra xa
Nói với tôi về giấc mộng sơn hà
Nói với tôi về ước mơ người lính.
Tôi thường nói làm lính nhiều nguy hiểm
Không tự do, cuộc sống chẳng ai mong.
Cậu trả lời, đó chính là khát vọng
Bảo vệ quê hương, đất nước, gia đình.
Ngày cậu lên đường phượng còn rực lửa
Mái tóc cậu trong gió khẽ tung bay
Gạt nước mắt, tôi không nỡ buông tay
Cậu mỉm cười xoa đầu tôi bảo ngốc.
Thư gửi về cậu báo vẫn bình an
Còn gửi tôi bài thơ tình cậu viết
Nét bút vẫn sáng trong như thuở nào
Cùng một đoạn tình đầu thuần khiết.
Trong mịt mù chiến trường tôi thấy cậu
Chàng trai đôi mươi xung phong đi đầu
Chiến thắng rồi, chiến tranh giờ kết thúc
Nhưng tim cậu ghim lại mảnh sắt đen.
Chiến thắng này cậu đánh đổi sự sống
Bạn bè cậu, gia đình cậu bình an
Nhưng cái giá cậu trả là mạng sống
Tôi muốn hỏi “Cậu từng hối hận không?”.
Trả cho tôi chàng trai mười bảy tuổi
Cuộc sống vui tươi nhiệt huyết căng tràn
Trả cho tôi chàng trai toàn vẹn nhất
Như tuổi mười bảy, cậu cười với tôi.
Cậu đã nói tháng năm, khi phượng nở
Cậu sẽ theo cánh phượng đỏ trở về
Tôi ngồi trông những ngày tháng lê thê
Phượng đến rồi đi, nhưng cậu ở nơi nào?
Năm đi tháng chạy tựa thoi đưa
Con gái tôi kể câu chuyện cũ
Về vị tướng tuổi trẻ tài cao
Tôi lại nhớ thiếu niên năm nào
“Kiếm sắc, giáp lạnh, trái tim nồng
Lướt gió, hiên ngang, đao kiếm lóe
Tiếng vó ngựa đạp bằng thây giặc
Người đem quân vạn dặm bình giang san.”
© Tiêu Lệ Tam - blogradio.vn
Xem thêm: Hạnh phúc không bao giờ rời bỏ chúng ta
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Nơi trái tim khao khát về
Cứ như vậy, trong vòng xoáy vội vã, không ngừng của cuộc sống, cô và Phát dường như sống chậm lại, chia sẻ những cung bậc đường đời, cảm nhận niềm vui bình dị của tình bạn.

Mùa cao su thay lá
Khung cảnh vừa nên thơ lại vừa huyền bí. Dễ nhận ra, đây mới là hương sắc của Tây Nguyên vậy.

Nhặt lá mai ngày tết
Họ bảo: mai cũng cần thay lá để đón xuân giống như con người được khoác lên mình bộ quần áo mới đầu năm vậy. Họ nói trong điệu hồ hởi, phấn khởi rồi bắt đầu công việc quan trọng của mình.

Những mảnh ký ức (Phần 7)
Mẹ cáu vì tôi bướng và ngang ngạnh nên cứ thế cầm cả cái chổi quật, tôi thì lỳ nhất định không xin. Cứ thế mẹ quật nát cả cái chổi, còn tôi bỏ ăn lên trốn trên gác thượng hờn dỗi và nức nở…

Những mảnh ký ức (Phần 6)
Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!

Những mảnh ký ức (Phần 5)
Chính vì bọn nhỏ trong xóm đông đúc thế, cùng với đám đàn anh vô cùng láu cá, nghịch ngợm, mà mùa hè nào đối với chúng tôi cũng đều là một khoảng thời gian tuyệt vời, đầy ắp những chuyến phiêu lưu đáng nhớ.

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc
Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em.

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước
Từ những nỗi đau mất mát, chúng ta đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính những khó khăn, thử thách đó lại càng làm cho mỗi người dân chúng ta thêm phần gắn kết, yêu thương và sẻ chia.

Những mảnh ký ức (Phần 4)
Một cách duy nhất để được ăn phở đó là “bị ốm”, phải được ốm, không ăn được gì thì sẽ được ăn phở. Thế là trưa nắng thay vì trông thóc, bọn tôi lăn ra phơi người để được ốm và cũng được ốm thật!

Bữa cơm gia đình
Câu hỏi ấy đặt ra với tất cả chúng ta chứ không phải riêng một bất kỳ ai. Xa nhà để phát triển bản thân, ở gần người thân gia đình nhưng vì mối quan hệ xã hội mà ta níu kéo giữ gìn rồi quên đi bữa cơm gia đình, có đáng hay không?