Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em là lí do để anh tồn tại (Phần 2)

2021-05-23 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Đôi khi ta thành tâm chờ đợi một điều gì đó nó sẽ không xảy ra, nhưng lúc tâm can mình không vướng bận điều gì thì cái điều mình hằng khao khát nó lại xảy đến. Giống như đó là định mệnh, là thời điểm mà chỉ có ông trời mới có thể sắp đặt được.

***

Đôi khi tôi thấy đời thật vô lý, rõ ràng người ta hiểu rõ bản chất của tình yêu vậy mà cứ đâm đầu. Rồi khổ sở khi bị từ chối, rồi buồn bã với đời. Nhưng thực sự cuộc sống này không có tình yêu thì quả là một điều vô vị. Giống như việc bạn ăn chỉ để no không cần quan tâm món ăn có vị ngon hay dở. Tôi nghĩ cuộc sống không cuồng nhiệt thì đừng nên sống. Hãy sống một cuộc đời cuồng nhiệt như cách bạn yêu cuồng nhiệt mối tình đầu. Đó mới thực là cách ta sử dụng cuộc sống mà chúa ban tặng.

Năm đó, tôi quyết đinh rời thành phố. Cũng bằng cách ấy, tôi lặng lẽ rời đi không lời từ biệt. Tôi không muốn làm cô ấy thấy áy náy, hay phải bận tâm nhiều về tôi. Thứ khiến người ta khó chịu không hẳn là lúc đói. Mà là cái cảm giác không biết phải đối xử như thế nào với một người luôn yêu thương mình. Tôi vào Tây Nguyên nơi có những cánh rừng bất tận, nơi không có ánh đèn chói lóa, không ai biết tôi là ai.

Tôi mở một phòng khám nhỏ, một phần muốn giúp bà con nơi đây, một phần nó phù hợp với chuyên môn của tôi. Ngày ngày trò chuyện với mọi người trong bản, ngồi uống rượu cần, hòa vào điệu nhảy Tây Nguyên rực lửa. Cuộc sống cứ thế trôi. Tóc giờ cũng đã điểm bạc, người ta không khỏi thắc mắc tại sao tôi lại không tìm một nửa… Tôi chỉ mỉm cười: “Công việc giúp cuộc sống ta tốt hơn đàn bà”, thế là cả xóm cùng phá lên cười.

Thời gian cứ trôi như thế, tôi chẳng còn buồn những chuyện đã cũ. Cũng chẳng còn muốn lo lắng cho ai. Chỉ biết hiện tại công việc khiến tôi vui mỗi ngày. Tôi sống một mình trong căn phòng nhỏ nơi phòng khám, gian phòng giản dị, ngày ngày có tiếng nói cười âm ĩ của lũ trẻ trong bản, cuộc sống thêm màu sắc, thỉnh thoảng tôi lôi cây guitar ra thả vào những giai điệu quen thuộc, rồi tôi dạy chữ, dạy đàn cho mấy em bé nghèo. Đáp lại tình cảm đó, bà con nơi đây luôn coi tôi là một phần linh hồn của bản làng.

Mùa đông năm ấy, nghe trưởng làng nói bản ta sắp có một đoàn thiện nguyện lên tặng quà cho bà con nơi đây. Bà còn ai nấy đều háo hức, nhất là những đứa trẻ, chúng nó hò hét nhau, đếm ngày đón đoàn. Trưởng làng nhờ tôi giúp tổ chức buổi trao quà. Tôi nhận lời vì việc đó không có gì khó. Sáng chủ nhật, khi làn sương trắng còn phủ đầy những dãy núi, đám trẻ trong bản quần áo, váy vó đến trước nhà Rông, đứng đợi. Tất cả mọi người ai cũng xúng xính, sự vui mừng hiện rõ trên từng khuôn mặt. Đúng 8 giờ, khi mặt trời bắt đầu xuyên qua khe núi, ló những tia nắng đầu tiên. Một chiếc xe khách tầm 20 chỗ ngồi từ từ xuất hiện. Cả bản vui mừng, vẫy tay hò hét, họ truyền miệng nhau: “Nghe bảo có đoàn nhạc nữa, tha hồ nghe ca sỹ hát”. Tôi cũng hồ hơi, theo công việc. Gắn bó với bà con nơi đây cũng khá lâu. Tôi thuộc từng bước đi, nhịp thở nơi đây.

Khách đến nơi, trưởng làng đi trước ra tận xe bắt tay từng người trong đoàn thiện nguyện. Đứng từ xa, tôi nhìn từng người, lần lượt xuống xe, những con người đầy nhiệt huyết tuổi trẻ. Họ d những thùng quà trên xe trao tận tay cho các cô bé, cậu bé. Nhưng bạn biết không, cuộc sống luôn đem đến cho ta những bất ngờ.

Đôi khi ta thành tâm chờ đợi một điều gì đó nó sẽ không xảy ra, nhưng lúc tâm can mình không vướng bận điều gì thì cái điều mình hằng khao khát nó lại xảy đến. Giống như đó là định mệnh, là thời điểm mà chỉ có ông trời mới có thể sắp đặt được. Điều khiến tim tôi chết lặng là ca sỹ cùng đoàn nhạc hôm ấy chính là em. Gương mặt đó, hình dáng đó, đôi mắt đó, làm sao tôi có thể lẫn với ai được. Đột nhiên, ánh mắt tôi nhòe đi, có cái gì đó cay cay nơi sống mũi. Tôi đứng chết lặng. Lúc đó, em cũng nhìn thấy tôi. Chúng tôi gặp lại nhau như thế đó. Trưởng làng phải vỗ vai tôi 2 cái tôi mới hoàn hồn. Và bắt đầu chạy chương trình.

Chương trình hôm đó diễn ra thành công tốt đẹp. Bà con được nhận quà, được nghe hát. Một chương trình ý nghĩa. Đêm đó, trưởng làng nằng nặc giữ chân đoàn thiện nguyện ở lại, bà con trong bản nấu những món ăn ngon nhất để đãi khách quý. Cả bản cùng ngồi xung quanh bếp lửa nhà sàn bên ché rượu cần. Cùng hòa vang những ca khúc của Tây Nguyên. Rồi tôi giới thiệu em với tất cả mọi người, em là người quen của tôi, là người tôi thương chưa bao giờ cũ.

Đêm đã muộn, khi tất cả mọi người đã chìm vào giấc ngủ. Chỉ còn lại tôi và em. Tôi nhìn em, tôi muốn nhìn như thế bởi vì em là cả thế giới của tôi. Tôi nắm lấy đôi bàn tay mỏng manh của em:

- Anh xin lỗi nhé. Ra đi lúc nào cũng không lời từ biệt.

- Em đã đi tìm anh khắp thành phố, nhưng không được.

- Em biết là nếu anh không rời đi, anh sẽ làm phiền cuộc sống của em, anh sẽ khiến em khó xử. Nhưng nếu gặp em để từ biệt. Anh biết mình sẽ không rời đi được. Dù sao anh cũng là người sai. Em đừng giận anh nữa nhé.

Đôi tay, nhỏ bé của em chạm lên gương mặt gầy gò của tôi,vuốt vẻ khuôn mặt đáng thương của tôi. Tôi hôn nhẹ lên đôi bàn tay ấy, giây phút ấy tôi không kìm được nỗi xúc động.

- Em thật ngốc, đã khiến một chàng trai tốt như thế này đau khổ.

Nói rồi em lấy trong túi ra một lá thư, đã rất cũ kĩ đặt lên đôi bàn tay của tôi. Đôi tay tôi run run mở ra, đây không phải là nét chữ của mẹ tôi sao?

- Tại sao bà ấy lại gửi thư này cho em?

- Em tính không cho anh biết, nhưng… em không muốn dấu anh nữa.

Bảy năm trước lúc tôi đi công tác 3 năm ở Úc. Mẹ đã gửi bức thư này cho em. Rằng mẹ không muốn con trai mẹ yêu một cô ca sỹ. Ca sỹ thì có quá nhiều điều phức tạp và tai tiêng xung quanh cuộc sống của họ. Mẹ chỉ muốn con trai mẹ lấy một cô gái bình thường, sanh cho mẹ những đứa cháu bình thường. Sống một cuộc sống bình thường giản dị. Mẹ mong em không gặp tôi nữa. Quá khứ của em có quá nhiều điều phiền não, có quá nhiều bi thương. Em không muốn mình lại lao vào một mối quan hệ không có sự ủng hộ của ba mẹ. Em luôn nghĩ con đường thăng tiến của tôi còn rất xa, tôi sẽ là một người thành công khi không cùng em. Em nghĩ như vậy nên đã luôn né tránh tôi, luôn cố tỏ ra lạnh nhạt với tôi. Nhưng em không biết rằng, nếu lúc đó em chia sẻ với tôi thì mọi chuyện đã khác. Em đã dấu diếm tôi để nhận hết tổn thương về mình. Một mình em chịu đựng, một mình đau khổ. Tôi là kẻ chỉ biết trốn chạy và than trách. Cuộc đời sao lại quá tàn nhẫn với cô ấy như vậy.

- Nhưng sao em biết anh ở đây vậy?

- Thật ra, em cũng vô tình thôi, nghe nói đoàn lên Tây Nguyên nên em muốn tham gia cho tâm trạng thoái mái hơn khi hòa vào những cánh rừng. Em không nghĩ ông trời lại cho em gặp anh ở đây. Em thấy mình thật may mắn!

Tôi ôm em vào lòng. “Anh sẽ không chạy trốn nữa, sẽ không để bất kì ai ngăn cản tình yêu của anh”. Tôi ôm cô ấy thật chặt.

- Anh có nhiều dự định lắm.

- Anh sẽ về thành phố với em chứ?

- Tất nhiên! Anh giờ là hoa đã có chủ rồi.

- Nhưng anh cần thơi gian dàn xếp công việc ở đây cho ổn thỏa. Bây giờ anh đưa em về Hà Nội, đưa em về gặp mẹ. Anh không muốn đóng cửa phòng khám này. Anh nghĩ là sẽ nhường quyền quản lí cho một bạn trẻ ở đây, lợi nhuận hằng năm sẽ giành làm học bổng mang tên em. Em chịu không?

- Dạ, em chịu!

Chúng tôi trò chuyện một lúc rồi chìm vào giấc ngủ.

Sau này, tôi sống với em trong một ngôi nhà ấm cúng ngoài ô thành phố. Cuộc sống của tôi có ý nghĩa khi có em, cuộc đời tôi may mắn khi gặp em. Em cho tôi đủ cảm giác. Đau đớn, chờ đợi, hi vọng, tuyệt vọng, đến hạnh phúc. Cảm ơn thanh xuân tôi đã gặp em, để cuộc đời tôi không còn vô nghĩa. Sau này doanh thu từ việc kinh doanh và phòng khám nhỏ của tôi được dùng làm quỹ học bổng mang tên học bổng niềm tin “T- H”. T – H là hai chữ cái viết tắt tên tôi và em. Giờ đây tôi thấy yêu cuộc sông và trân trọng giây phút bên em biết nhường nào.

© Bích Thảo - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Blog Radio 653: Nếu vô tình gặp lại, anh sẽ nắm tay em thật chặt hay vẫn để em đi?

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top