Em không muốn 'trưởng thành' nữa!
2022-12-27 01:25
Tác giả:
Naomi
blogradio.vn - Đó là lần đầu tiên trong đời em mặc kệ ánh nhìn của kẻ khác mà gục giữa sảnh bệnh viện, khóc to, sâu thẳm trong trái tim em gào thét kêu cứu - ai đó ở ngoài kia, liệu có bàn tay nào đó xin hãy đưa ra giúp em với.
***
Anh à, em cảm ơn anh đã lắng nghe câu chuyện của em, thật sự thì em đã và đang cố quên đi rồi nhưng mà anh biết đấy, em vẫn là một con người bình thường, vì thế đôi khi không tránh khỏi chạnh lòng vì cái “sự trưởng thành” chóng vánh của mình. Đó chưa từng là thứ em muốn… chưa bao giờ.
Gia đình em là một gia đình “kiểu mẫu” đúng nghĩa. Ba mẹ và em gái em đều đạt ít nhiều các thành tích đáng nể từ khi ngồi trên ghế nhà trường, và em tin là em gái em thực sự có gen trội của họ. Còn em thì không. Em chưa từng đạt được thành tích nào quá đỗi rực rỡ, em cũng chưa từng là đứa có đầu óc nhanh nhạy và thông minh. Ba mẹ đã từng đặt vào em nhiều kì vọng, rằng em có thể giống họ, dễ dàng chinh phục điểm số, trở thành học sinh top đầu… thành một đứa trẻ “đáng tự hào”.
Và em đã không thể đáp ứng được điều đó. Anh có thể ngạc nhiên vì sao em không thể… ừ, thì em của hôm nay, cái “sắc sảo” ở em mà mọi người vẫn thường khen ngợi là em có được từ những “vấp ngã” trong đời theo đúng nghĩa đen - thành quả ra đời từ tổ hợp gồm “cô đơn và tổn thương” chất chồng theo tháng năm. Nếu anh hỏi em liệu có từng hối tiếc điều gì trong đời, em tin rằng đó là tuổi thơ và tuổi trẻ của em. Em ước gì, mình có thể “trưởng thành” chậm hơn một chút để em có thể dũng cảm tin rằng những điều tốt đẹp sẽ luôn đến với em - sẽ có thể đến với em. Tin em đi, nếu có thể hoán đổi thân xác với em, anh sẽ rơi nước mắt vì những gì em đã trải qua.
Gia đình luôn là nơi đầu tiên mang đến những yêu thương, những điều ngọt ngào đầu tiên nhất của bất kì sinh vật sống nào. Nếu “tình yêu” không phải là cái đầu tiên nhân loại cảm nhận ở ngay chính cội nguồn của mình, em thật sự cảm thấy rất quan ngại cho cuộc đời của mọi người đấy. Và, như vậy thì sẽ có rất nhiều kẻ giống em. Những thứ đầu tiên mà em học được từ gia đình mình là “không nên giải thích, biện minh, biện hộ”, “tự mình trở nên mạnh mẽ” và “sự ghi nhận sẽ luôn đến cùng với sự nỗ lực không ngừng để đạt được thành tích nào đó”. Em sợ cảm giác mình “không xứng đáng” khi được sinh ra trong gia đình như vậy. Và chính tư duy đó đã dìu dắt em qua mọi thách thức của đời em mà không thể chia sẻ được với ai, chẳng thể “kêu cứu”, chẳng thể “yếu đuối” trước ai, chỉ có thể tự mình im lặng “chống chọi”. Vì nếu gia đình không thể “yêu thương, bảo vệ hay rộng lượng” với em thì hà cớ gì “thế giới” này có thể chứ. Đã có những lúc, em mệt mỏi đến mức muốn kết thúc hết tất cả mọi thứ, em tin là “sự cô độc” của em cũng sẽ theo đó mà tan biến.
Có khoảng thời gian, em khát “yêu thương” đến nỗi lao vào những mối quan hệ nam nữ chóng vánh, hi vọng đối phương sẽ bù đắp được những thiệt thòi và lấp đầy khoảng trống trong lòng em… để rồi tất cả các mối quan hệ đó chỉ chứng minh hai điều. Một là em không thật sự yêu họ. Hai là em sẽ chẳng bao giờ được “yêu thương” - “vạch áo cho người xem lưng” chỉ tiếp tay cho người ta “rèn giũa” vũ khí để lại “tổn thương” em thôi. Em đã chẳng nhận ra “tuổi thơ” của mình ám ảnh mình đến mức nào mãi cho đến những năm gần đây.
Người ta bảo kẻ cô đơn nhất thường đi viện một mình, nghe mùi khử trùng đặc trưng xộc vào mũi mà em không khỏi xót xa cho chính mình. Ngày đó em chẳng có ai, chẳng có một ai cả. Đó là lần đầu tiên trong đời em mặc kệ ánh nhìn của kẻ khác mà gục giữa sảnh bệnh viện, khóc to, sâu thẳm trong trái tim em gào thét kêu cứu - ai đó ở ngoài kia, liệu có bàn tay nào đó xin hãy đưa ra giúp em với.
Em đã luôn “tin” lầm người, em vô tình để cho khát vọng được ai đó cần đến và yêu thương lấn át cả lí trí và giác quan sinh tồn. Và cũng vì vậy, mà lòng tin của em vào con người, vào phép màu, vào những điều tốt đẹp trên đời cũng bị tước dần đi trong vô vọng. Và tin em đi, phó thác cuộc đời mình cho một người khác chắc chắn là sai lầm! Vốn dĩ chúng ta chưa từng kiểm soát được gì ngoài bản thân mình cả. Có thể ngay từ đầu, em đã được sinh ra cùng với cô độc rồi, vậy nên, em học cách chấp nhận nó, nuôi dưỡng nó như một phần con người mình, thôi oán trách, thôi đòi hỏi. Người nên đi sẽ đi, kẻ muốn đến sẽ đến. Không cưỡng cầu, không kì vọng, em của hôm nay sẽ không cưỡng cầu niềm vui cho mình. Em kiên quyết sẽ không để ai thêm phần bất an vào đời.
Anh có thể cho rằng em thực dụng nhưng với em mối quan hệ nào cũng sẽ có giá trị của nó. Nếu anh không cảm thấy nó khiến anh tốt hơn thì anh cũng đừng nên để nó khiến anh tệ đi. Thời gian là vô giá, chỉ nên dùng để đầu tư cho người xứng đáng. Lòng người không đoán trước được không cần cố đoán. Người thật sự muốn ở bên anh sẽ vì anh - cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, đôi khi họ còn bảo vệ trái tim anh còn tốt hơn cả anh nữa. Người em yêu & yêu em, không cần quá xuất sắc, chỉ cần vì em mà cố gắng hết sức mỗi ngày. Vì sợ em sẽ ôm khư khư mọi sự trong lòng mà chủ động tìm hiểu, vì sợ em lo nghĩ mà tự biết giới hạn của mình. Vì sự hiểu chuyện của em mà luôn trân trọng và bảo vệ em. Anh... nếu yêu em, liệu có thể giúp em dừng sự trưởng thành của em lại!?
© Naomi - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Hành trang quan trọng nhất của cuộc đời mỗi người chính là trái tim yêu thương | Góc Suy Ngẫm
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ngày không em
Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ
Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi
Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!
Ý nghĩa lớn nhất của lối sống tối giản là nó có thể giảm bớt gánh nặng công việc nhà và cho chúng ta nhiều thời gian hơn để làm những gì mình thích.

Ngọn nến được thắp lên
Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)
Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh
Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.