Phát thanh xúc cảm của bạn !

img bài dự thi Sau này trưởng thành, tớ muốn tớ mãi là chính mình

2022-11-15 01:30

Tác giả: Phương Hiền Đỗ


blogradio.vn - Cậu ơi, tớ sợ lắm, tớ chẳng còn thấy hình bóng tớ qua chính mình nữa, tớ thấy mình càng ngày càng mệt mỏi khi phải tự ép mình vào chiếc khuôn không vừa người, sống thế này thì mệt mỏi quá, cậu nhỉ? Vậy nên khi có người hỏi, sau này tớ muốn làm gì, thì chắc chắn câu trả lời của tớ luôn là tớ muốn trở thành tớ, chỉ có thế thôi là đủ rồi.

***

Chào em, 5.

Có lẽ khi cầm bức thư này trên tay, em vẫn chưa hiểu hết được từng chữ, từng câu. Vậy nên, hãy nhờ sự giúp đỡ của mẹ nhé. Tiện thể, ghé tai vào đây chị nói nhỏ, chị là người đến từ tương lai đó, chị đã nhờ Doraemon cho đi nhờ một quãng, tại nhớ em quá mà.

Thời gian trôi qua sao thật nhanh, mới đó thôi em đã chuẩn bị bước lên ngưỡng cửa Tiểu học với bao điều mới mẻ, môi trường mới, bạn học mới, thầy cô mới nữa. Với tính cách của em thì có lẽ háo hức sẽ chiếm một phần lớn trong tâm trạng của mình nhỉ? Đừng ngạc nhiên vì chị biết nhé, vì có lẽ chị còn hiểu em hơn chính mình nữa kìa. Cô bé của chúng ta tự tin lên nhé. Hãy trân trọng từng khoảnh khắc đáng quý trong năm năm này, vì em biết không, đó sẽ là một trong những năm tháng rực rỡ nhất cuộc đời em. 

Em vô tư, em hồn nhiên, em chăm chỉ và đôi lúc em cũng thật cứng đầu. Em nói ra bất cứ thứ gì nảy ra trong đầu, em chẳng quan tâm nếu nó có lỡ phá hỏng mối quan hệ của em bởi lẽ, thế giới của em lúc đó chỉ toàn là những người bạn cùng trang lứa với những suy nghĩ non nớt đáng yêu.

Em được bố mẹ kèm cặp quan tâm, em cố gắng không phụ lòng họ, em tỏa sáng rực rỡ đúng như kỳ vọng và đó là điều khiến em hài lòng. Cô nhóc mới bước vào ngưỡng cửa đầu của cuộc sống đã biết hiếu thắng rồi, em tự đặt ra vị trí của mình, em không muốn ai cướp mất vị trí đó, nhưng em ơi, đừng để bản thân bị cuốn vào vòng xoáy đau đầu ấy mà quên mất việc phải tận hưởng hết những điều tuổi thứ 6 em có được.

Tuy nhiên, thật sự rất cảm ơn em vì đã sống hết mình, cũng cảm ơn em vì luôn là chính mình.

chua_lanh_6

Chào em, 11.

 

Lại là chị đây, cô gái Doraemon năm năm trước đây, giờ mà nói là đi nhờ cỗ máy thời gian chắc bị em cười cho thối mũi mất, thôi thì coi như là lá thư của chị có sức mạnh du hành thời gian đi.

So với 5, có lẽ em rụt rè hơn một xíu khi bước vào ngôi trường mới nhỉ? Ôi không phải chị có ý trêu đùa gì đâu, bởi chẳng có gì lạ khi em phải làm quen với một môi trường hoàn toàn mới cùng một tâm thế lo lắng cả. Nhưng sao nhỉ, chị muốn cổ vũ em nhưng lại sợ nói ra sẽ khiến cuộc sống cấp Hai của em sẽ hết bất ngờ mất. Vậy thì chị sẽ nói một xíu xiu thôi nhé, cô bé ơi, em còn rực rỡ hơn em nghĩ đó, vậy nên, em hoàn toàn có quyền mong chờ vào kết quả của sự cố gắng của mình. Đừng quá lo vì sợ lực học mình bị đuối so với các bạn, rồi em sẽ tìm được chỗ đứng vững chắc của mình thôi.

Em thu mình trong những ngày tháng đầu, nhưng em biết sao không, em dễ dàng mở lòng hơn chị nghĩ, chị tự hào về em lắm cô bé à. Em vẫn luôn nỗ lực hơn bất cứ ai, em vẫn chăm chỉ, em vẫn vui vẻ thân thiện, nhưng em à, chị không tìm thấy, có phải em đã đánh rơi điều gì trên con đường trưởng thành của em?

Em đứng trên đỉnh cao của sự kì vọng, em hạnh phúc, nhưng em cũng áp lực, em ép mình phải theo khuôn mẫu, em sợ bị ghét nhưng em đâu biết, sống sao để vừa lòng tất cả đây? Lời nói của chị chắc chắn sẽ chẳng tác động được gì vào em đâu, vì có lẽ với em, chị chỉ là một con người kì lạ. 

Ừ cũng phải, em đâu có biết chị, mà chị cứ luôn mồm nói hiểu em, nhưng em ơi, chị chỉ là đang cố tìm lại một chút gì đó, cố níu giữ một chút gì đó mà chị bây giờ chẳng thể có được. Vậy nên lá thư này mới ở đây, trên tay em, cô gái đã lỡ đánh rơi thứ chị đang kiếm tìm trên con đường trưởng thành của mình, chị chỉ mong em quay lại, tìm lại giúp chị được không em?

Tuy nhiên, vẫn rất cảm ơn em vì đã sống hết mình, nhưng đã không còn vì mình nữa rồi.

chua_lanh_7

Chào cậu, 16.

Tớ vừa muốn viết nhật ký vừa muốn viết thư cho cậu, vậy nên mới có những dòng này đây, nói sao nhỉ, so với hai cấp học thành công vô cực trước thì hành trình lần này của chúng ta gian nan hơn rất rất nhiều, nhưng tớ và cậu, chúng ta đã lường trước được rồi vậy nên không có gì quá sốc cả. Chúng ta cố gắng hoàn thành đống bài tập dày chất cao như núi, chúng ta cày đề cương ôn tập với nhau cả ngày. Nhưng chúng ta vẫn thấy mình kém cỏi, và điều thất bại ở đây là chúng ta coi việc đó là lẽ đương nhiên.

Ngày ấy, có con nhóc 13, 14 tuổi cặm cụi dưới ngọn đèn bàn cố giải bằng được bài toán mới đi ngủ. Giờ thì "cái gì khó, có google". Ngày ấy có con nhóc bị tụt xuống hạng 2 hạng 3 của lớp là không cam tâm, bây giờ có đứa trụ được hạng giữa của lớp là vui đến không ngủ được. 

Ngày đó có con bé thích gì nói đó, muốn gì làm đó, bây giờ, và từ tận 2, 3 năm trước có đứa sợ bị xa lánh, bị ghét nên lúc nào cũng trưng ra nhân cách trái ngược hoàn toàn với tính cách thật của mình, để rồi về phòng lại thu mình vào một góc, tự khó chịu trong lòng.

Cậu ơi, tớ sợ lắm, tớ chẳng còn thấy hình bóng tớ qua chính mình nữa, tớ thấy mình càng ngày càng mệt mỏi khi phải tự ép mình vào chiếc khuôn không vừa người, sống thế này thì mệt mỏi quá, cậu nhỉ? Vậy nên khi có người hỏi, sau này tớ muốn làm gì, thì chắc chắn câu trả lời của tớ luôn là tớ muốn trở thành tớ, chỉ có thế thôi là đủ rồi.

© Phương Hiền Đỗ - blogradio.vn         

Xem thêm: Cậu sẽ không vì tôi mà thay đổi, tôi cũng không vì cậu mà đánh cược tương lai | Radio Tình yêu

Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.

Phương Hiền Đỗ

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn

Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn

Bây giờ ngồi đây viết những dòng tâm sự này trái tim tôi bỗng cảm thấy bình yên đến lạ, dường như tất cả những thách thức vất vả trước kia sảy đến để tôi thay đổi, trưởng thành. Tôi từ một con người lạc lõng mỏng manh nay đã trở nên kiên cường, từ một cô gái khép lòng nay đã mở rộng trái tim. Tôi biết yêu đời yêu mình, tôi rạng ngời hơn bao giờ hết, tôi thầm cảm ơn cuộc sống đã cho tôi vấp ngã cho tôi đau đớn để tôi trưởng thành, tôi nhận ra sau cơn bão tố đau thương dù bị vùi dập nhưng ngọn cỏ ven đường như tôi lại trở nên xanh hơn thắm hơn, cảm ơn cuộc đời.

Đôi lúc ta ngoảnh lại

Đôi lúc ta ngoảnh lại

Đến đây thì tôi tin người bạn của tôi chắc đã hiểu và biết dù chưa trọn vẹn lắm, rằng một người làm công việc về chính trị là như nào. Là người có một cái đầu và một trái tim lớn hơn những người khác đó bạn.

Sáo sang sông

Sáo sang sông

À ơi ơi à, à ơi Sổ lồng chim sáo, lả lơi hiu buồn Bậu đi em xót, em thương Ruột gan quặn lại, thiên đường mở ra.

Mẹ của em

Mẹ của em

Mẹ nấu ăn, ngon không chê vào đâu Dạy con học thì rất là kiên nhẫn Mẹ dạy em vươn lên bằng học vấn Biết nỗ lực, kiên trì sẽ thành công.

Thương!

Thương!

Nếu ai đã thiếu thốn quá nhiều tình thương của người thân ruột thịt mới có thể hiểu được những run rẩy, những chơi vơi mà cậu bé ấy dồn hết vào những câu hỏi với Ngân. Còn cô thì cố nuốt xuống những xúc động đến nghẹn ngào và cố nói ra những điều mạnh mẽ, những điều cứng cỏi

Nuôi dưỡng lại những rung động trong mình

Nuôi dưỡng lại những rung động trong mình

Hình như ta đã đi thật xa để tìm một vì sao mơ ước đâu đó trong vũ trụ ngoài kia. Nhưng sau một hành trình dài gian nan, ta nhận ra vì sao ấy đã luôn đồng hành với mình từ thuở ban đầu. Hãy bước đi để hiện thực hóa những ước mơ trong đời, sống quyết liệt để không hối tiếc vì điều gì cả. Nhưng đừng bỏ quên những rung cảm, những yêu thương trong trái tim mình. Nếu có lỡ "bước xa bờ cỏ", hãy tìm lối trở về.

Bụi phấn

Bụi phấn

Con cứ ngỡ bụi phấn còn đọng lại Làm tóc thầy có phải trắng thêm không? Để chiều nay một chút nắng đầu đông Nhìn đâu đó nghe cõi lòng xa vắng.

Mùa thu yêu thương

Mùa thu yêu thương

Ánh nắng cũng tắt đi sớm hơn để nhường chỗ cho những cơn gió dìu dịu êm êm thoảng về, tất cả rất dễ dàng gieo vào lòng người một chút bình yên.

Con nhà giàu

Con nhà giàu

Những đứa trẻ sung sướng từ bé định ra quy luật là cuộc sống sống trong nhung lụa. Chúng bước xuống từ những chiếc xe hạng sang nhìn những đứa nhỏ kéo xe bằng đôi mắt khinh khi như cách ba mẹ chúng nhìn những gã phu lái những chiếc xe lam cọc cạch.

Hạnh phúc đến từ những điều nhỏ bé

Hạnh phúc đến từ những điều nhỏ bé

Cũng đã hơn ba năm kể từ ngày tôi đặt chân lên đất Sài Gòn tôi lại thấy Sài Gòn nhỏ bé, không còn hào nhoáng xa hoa nữa trong đôi mắt của tôi ngày xưa nữa. Tôi không hiểu vì sao, nhưng có lẽ tôi phải tự hỏi mình rằng đến bao giờ tôi mới thỏa lòng mình với những điều mới mẻ, bởi tôi hiểu rằng bản thân tôi rất dễ thích một điều gì đó nhưng lại rất chóng quên một điều gì đó, đôi lúc tôi cũng tự hỏi rằng mình đang tìm kiếm điều gì và muốn làm gì cho cuộc đời này.

back to top