Em đi tìm anh trong miền kí ức
2020-02-24 01:32
Tác giả: Linh Nhi
blogradio.vn - Ai cũng có một qúa khứ một khoảng lấp phía sau mà khi nhìn lại ta sẽ mĩm cười vì đã từng đẹp đến thế cũng có thể ta bật khóc nghẹn lòng vì ngày ấy ta đã rất dại khờ.
***
Cũng như thường lệ cứ mỗi chiều thứ bảy tôi được tan làm sớm, lại một mình lang thang giữa thành phố lạ mà quen này. Hình ảnh của hai con người ngô ghê xa lạ, tìm đến thành phố đáng sống, thành phố của những ánh đèn hoa lệ này để lập nghiệp. Hình ảnh cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngồi phía sau chàng trai ấy ôm tập hồ sơ xin việc loay hoay quanh thành phố kiếm tìm. Tôi thấy hình ảnh hai đứa đèo nhau băng qua từng góc hẻm dưới những giọt mưa đầu mùa để biết thành phố mình đang sống nó có gì không? Nó đẹp như từng nghe đến hay không?
Hình ảnh hai con người vội vàng chuẩn bị từ sớm để ra khỏi nhà ngắm ánh đèn lần lượt ngoài phố, ngắm nhìn cây cầu Rồng huyền thoại phun lửa phun nước mà lòng thấy vui vô cùng, chạy lượn quanh phố để quên giấc ngủ chỉ vì muốn thấy cầu sông Hàn đúng 12h xoay mình như từng đã nghe. Tự nhiên tôi mỉm cười như mình sống lại cho kí ức xưa vậy, từng đoạn phim quá khứ lòng ghép vào nhau trải dài.
Mưa phùn chiều thứ bảy như rằng tâm trạng tôi cũng chùn xuống, một mình rẽ vào góc hẻm cũ ghé qua quán coffee sách mà ngày trước chúng tôi hay đến, góc bàn cuối gần ô của sổ là chổ ngồi thân quen mà chúng tôi thường ngồi. Tôi chỉ mỉm cười với chị nhân viên và bảo như cũ giúp em nhé, tách coffee với đĩa bánh ngọt khẩu vị mà tôi thích, anh cũng thế. Chọn cuốn sách mà chúng tôi đọc còn dang dỡ, cũng như chuyện chúng tôi vừa mới bắt đầu chưa lâu đã viết hồi kết không ai muốn. Bản nhạc trữ tình nhẹ nhàng mà du dương như kéo mọi cảm xúc trong tôi ùa về. Bất giác giọt nước mắt rơi nhẹ trên trang sách, cũng chẳng hay giọt nước mắt của người ở lại ngậm ngùi hay là giọt nước mắt của kẻ mong chờ.
Trời chập choạng tối, tôi cầm chiếc ô, dưới cơn mưa phùn dạo vòng bãi biển. Nơi mà ngày trước cứ mỗi lần áp lực mệt mỏi công việc tôi lại được anh dẫn đi giải stress. Cơn gió se lạnh khiến tôi rùng mình, làm tôi nhớ anh “Áo ấm miến phí nhé” câu nói mà anh luôn nói với tôi trong mọi mùa đông chúng tôi bên nhau. Ngắm nhìn ra xa, hình ảnh anh cứ mãi xuất hiện trong tôi. Tôi vẫn thường hay trêu, tôi chỉ yêu anh vì ánh mắt biết cười và nụ cười tỏa nắng thôi, anh cười nhẹ lại đùa vậy cũng vui rồi miễn là có cái để yêu.
Tuần trước tôi vừa mới bật khóc ôm miết cái điên thoại vỡ màn hình trong người mà nức nỡ như đứa trẻ, Đôremon có chiếc túi thần kì, còn tôi có chiếc điện thoại thần kì để giữ mọi kí ức cũ đã xa. Mọi kỉ niệm, mọi hình ảnh, mọi thành phố nơi mà tôi đã cùng nắm tay người thương len lỏi đều lưu giữ ở đó. Tôi còn lưu giữ mọi thứ mà chưa bao giờ xóa chúng, tôi còn thói quen mỗi đêm lướt qua từng đoạn đối thoại mà chúng tôi từng dành cho nhau, những bức hình anh mĩm cười nắm tay tôi đi qua khoảng thời gian ấy nó bình yên và hạnh phúc đến lạ thậm chí app đếm ngày yêu của tôi và anh tôi còn lưu giữ như chưa hề có gì.
Tôi biết rằng, con người chúng ta ai rồi cũng có thể thay đổi, hoàn cảnh môi trường sống cũng có thể làm bạn không kiên định những gì mình đã đề ra cũng có thể bạn rẻ hướng để tiếp tục cho con đường của mình mà bỏ rơi mọi thứ phía sau.
Bạn đã từng nghe nhiều người nói họ yêu một thành phố vì nơi ấy chả cần đẹp chả cần xa hoa tráng lệ mà chỉ vì nơi ấy có một người thương chưa? Tôi cũng vậy đấy, yêu một thành phố dù nó ồn ào tấp nập đầy thị phi, yêu một thành phố mà khi nhắc đến mọi kí ức ùa về như cuộn phim lấy đi bao nước mắt của tôi. Vì đơn giản nơi ấy tôi tìm lại chính mình, tìm lại một cuộc tình mà chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ giập tắt nó dù chỉ là niềm kí ức quá khứ của tôi.
Tôi yêu thành phố này, chẳng phải nó là thành phố đáng sống mà vì nơi đó tôi từng có anh!
© Anh Nhi – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Ở nơi nào đó, chắc chắn sẽ có người thương tôi rất thật
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Ngày tôi nghỉ việc hôm đó trời rất đẹp
Tôi đang có một công việc hành chính ổn định, một cuộc sống mà người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng thật bình yên, có gì đâu mà còn phải bứt ra thay đổi. Nhưng từng ngày trôi qua, tôi lại càng nhận ra đó không phải là chính mình. Tôi đã sống vì kỳ vọng của người khác quá lâu rồi.
Ngoài kia, họ yêu nhau vì điều gì?
Ông đẩy xe, khuân vài món đồ nặng Bà lặng lẽ quét sạch góc vỉa hè Năm giờ kém, hai người đã ở đó Đón bình minh, đón Sài Gòn nắng tỏa
Tiếng chim hót vang lừng
Chị Khánh xúc động nhìn con, điều làm chị vui không phải là cái giải nhì kia mà là con gái chị đã lớn lên đã chín chắn rất nhiều trong suy nghĩ và trong những hành xử đời thường. Chị tin con sau này sẽ còn tiến xa nữa, không chỉ là trong học tập hay ca hát, vì chị biết trái tim con chị biết rung động và biết yêu thương.
Những bước chân vội vã
Và cũng từ đó mà tình yêu thủ đô trong tôi cứ mãi lớn dần lên theo năm tháng, đến nỗi có một lúc tôi nhận ra tôi giống như là một người con của đất nước được sinh ra và lớn lên ngay tại thủ đô vậy đó.
Tình yêu của đất
Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.
Phù sa
Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.
Sóng
Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.
Tập lớn
Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.
Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân
Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.