Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em đi tìm anh trong miền kí ức

2020-02-24 01:32

Tác giả: Linh Nhi


blogradio.vn - Ai cũng có một qúa khứ một khoảng lấp phía sau mà khi nhìn lại ta sẽ mĩm cười vì đã từng đẹp đến thế cũng có thể ta bật khóc nghẹn lòng vì ngày ấy ta đã rất dại khờ.

***

Cũng như thường lệ cứ mỗi chiều thứ bảy tôi được tan làm sớm, lại một mình lang thang giữa thành phố lạ mà quen này. Hình ảnh của hai con người ngô ghê xa lạ, tìm đến thành phố đáng sống, thành phố của những ánh đèn hoa lệ này để lập nghiệp. Hình ảnh cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngồi phía sau chàng trai ấy ôm tập hồ sơ xin việc loay hoay quanh thành phố kiếm tìm. Tôi thấy hình ảnh hai đứa đèo nhau băng qua từng góc hẻm dưới những giọt mưa đầu mùa để biết thành phố mình đang sống nó có gì không? Nó đẹp như từng nghe đến hay không?

Hình ảnh hai con người vội vàng chuẩn bị từ sớm để ra khỏi nhà ngắm ánh đèn lần lượt ngoài phố, ngắm nhìn cây cầu Rồng huyền thoại phun lửa phun nước mà lòng thấy vui vô cùng, chạy lượn quanh phố để quên giấc ngủ chỉ vì muốn thấy cầu sông Hàn đúng 12h xoay mình như từng đã nghe. Tự nhiên tôi mỉm cười như mình sống lại cho kí ức xưa vậy, từng đoạn phim quá khứ lòng ghép vào nhau trải dài.

Mưa phùn chiều thứ bảy như rằng tâm trạng tôi cũng chùn xuống, một mình rẽ vào góc hẻm cũ ghé qua quán coffee sách mà ngày trước chúng tôi hay đến, góc bàn cuối gần ô của sổ là chổ ngồi thân quen mà chúng tôi thường ngồi. Tôi chỉ mỉm cười với chị nhân viên và bảo như cũ giúp em nhé, tách coffee với đĩa bánh ngọt khẩu vị mà tôi thích, anh cũng thế. Chọn cuốn sách mà chúng tôi đọc còn dang dỡ, cũng như chuyện chúng tôi vừa mới bắt đầu chưa lâu đã viết hồi kết không ai muốn. Bản nhạc trữ tình nhẹ nhàng mà du dương như kéo mọi cảm xúc trong tôi ùa về. Bất giác giọt nước mắt rơi nhẹ trên trang sách, cũng chẳng hay giọt nước mắt của người ở lại ngậm ngùi hay là giọt nước mắt của kẻ mong chờ.

Trời chập choạng tối, tôi cầm chiếc ô, dưới cơn mưa phùn dạo vòng bãi biển. Nơi mà ngày trước cứ mỗi lần áp lực mệt mỏi công việc tôi lại được anh dẫn đi giải stress. Cơn gió se lạnh khiến tôi rùng mình, làm tôi nhớ anh “Áo ấm miến phí nhé” câu nói mà anh luôn nói với tôi trong mọi mùa đông chúng tôi bên nhau. Ngắm nhìn ra xa, hình ảnh anh cứ mãi xuất hiện trong tôi. Tôi vẫn thường hay trêu, tôi chỉ yêu anh vì ánh mắt biết cười và nụ cười tỏa nắng thôi, anh cười nhẹ lại đùa vậy cũng vui rồi miễn là có cái để yêu.

Em đi tìm anh trong miền kí ức

Tuần trước tôi vừa mới bật khóc ôm miết cái điên thoại vỡ màn hình trong người mà nức nỡ như đứa trẻ, Đôremon có chiếc túi thần kì, còn tôi có chiếc điện thoại thần kì để giữ mọi kí ức cũ đã xa. Mọi kỉ niệm, mọi hình ảnh, mọi thành phố nơi mà tôi đã cùng nắm tay người thương len lỏi đều lưu giữ ở đó. Tôi còn lưu giữ mọi thứ mà chưa bao giờ xóa chúng, tôi còn thói quen mỗi đêm lướt qua từng đoạn đối thoại mà chúng tôi từng dành cho nhau, những bức hình anh mĩm cười nắm tay tôi đi qua khoảng thời gian ấy nó bình yên và hạnh phúc đến lạ thậm chí app đếm ngày yêu của tôi và anh tôi còn lưu giữ như chưa hề có gì.

Tôi biết rằng, con người chúng ta ai rồi cũng có thể thay đổi, hoàn cảnh môi trường sống cũng có thể làm bạn không kiên định những gì mình đã đề ra cũng có thể bạn rẻ hướng để tiếp tục cho con đường của mình mà bỏ rơi mọi thứ phía sau.

Em đi tìm anh trong miền kí ức

Bạn đã từng nghe nhiều người nói họ yêu một thành phố vì nơi ấy chả cần đẹp chả cần xa hoa tráng lệ mà chỉ vì nơi ấy có một người thương chưa? Tôi cũng vậy đấy, yêu một thành phố dù nó ồn ào tấp nập đầy thị phi, yêu một thành phố mà khi nhắc đến mọi kí ức ùa về như cuộn phim lấy đi bao nước mắt của tôi. Vì đơn giản nơi ấy tôi tìm lại chính mình, tìm lại một cuộc tình mà chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ giập tắt nó dù chỉ là niềm kí ức quá khứ của tôi.

Tôi yêu thành phố này, chẳng phải nó là thành phố đáng sống mà vì nơi đó tôi từng có anh!

© Anh Nhi – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:

Ở nơi nào đó, chắc chắn sẽ có người thương tôi rất thật

 

Linh Nhi

Yêu sai cách ta có thể học cách yêu lại nhưng một khi đã yêu sai người ta có yêu lại trăm lần vẫn sai

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đợi

Đợi

Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình

Vẫn là chính mình

Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng

Lời hứa cuối cùng

“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu

Đánh mất tình yêu

Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh

Mùa đông không anh

Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ

Hạnh phúc riêng của mẹ

Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ

Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.

back to top