Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em đi tìm anh trong miền kí ức

2020-02-24 01:32

Tác giả: Linh Nhi


blogradio.vn - Ai cũng có một qúa khứ một khoảng lấp phía sau mà khi nhìn lại ta sẽ mĩm cười vì đã từng đẹp đến thế cũng có thể ta bật khóc nghẹn lòng vì ngày ấy ta đã rất dại khờ.

***

Cũng như thường lệ cứ mỗi chiều thứ bảy tôi được tan làm sớm, lại một mình lang thang giữa thành phố lạ mà quen này. Hình ảnh của hai con người ngô ghê xa lạ, tìm đến thành phố đáng sống, thành phố của những ánh đèn hoa lệ này để lập nghiệp. Hình ảnh cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngồi phía sau chàng trai ấy ôm tập hồ sơ xin việc loay hoay quanh thành phố kiếm tìm. Tôi thấy hình ảnh hai đứa đèo nhau băng qua từng góc hẻm dưới những giọt mưa đầu mùa để biết thành phố mình đang sống nó có gì không? Nó đẹp như từng nghe đến hay không?

Hình ảnh hai con người vội vàng chuẩn bị từ sớm để ra khỏi nhà ngắm ánh đèn lần lượt ngoài phố, ngắm nhìn cây cầu Rồng huyền thoại phun lửa phun nước mà lòng thấy vui vô cùng, chạy lượn quanh phố để quên giấc ngủ chỉ vì muốn thấy cầu sông Hàn đúng 12h xoay mình như từng đã nghe. Tự nhiên tôi mỉm cười như mình sống lại cho kí ức xưa vậy, từng đoạn phim quá khứ lòng ghép vào nhau trải dài.

Mưa phùn chiều thứ bảy như rằng tâm trạng tôi cũng chùn xuống, một mình rẽ vào góc hẻm cũ ghé qua quán coffee sách mà ngày trước chúng tôi hay đến, góc bàn cuối gần ô của sổ là chổ ngồi thân quen mà chúng tôi thường ngồi. Tôi chỉ mỉm cười với chị nhân viên và bảo như cũ giúp em nhé, tách coffee với đĩa bánh ngọt khẩu vị mà tôi thích, anh cũng thế. Chọn cuốn sách mà chúng tôi đọc còn dang dỡ, cũng như chuyện chúng tôi vừa mới bắt đầu chưa lâu đã viết hồi kết không ai muốn. Bản nhạc trữ tình nhẹ nhàng mà du dương như kéo mọi cảm xúc trong tôi ùa về. Bất giác giọt nước mắt rơi nhẹ trên trang sách, cũng chẳng hay giọt nước mắt của người ở lại ngậm ngùi hay là giọt nước mắt của kẻ mong chờ.

Trời chập choạng tối, tôi cầm chiếc ô, dưới cơn mưa phùn dạo vòng bãi biển. Nơi mà ngày trước cứ mỗi lần áp lực mệt mỏi công việc tôi lại được anh dẫn đi giải stress. Cơn gió se lạnh khiến tôi rùng mình, làm tôi nhớ anh “Áo ấm miến phí nhé” câu nói mà anh luôn nói với tôi trong mọi mùa đông chúng tôi bên nhau. Ngắm nhìn ra xa, hình ảnh anh cứ mãi xuất hiện trong tôi. Tôi vẫn thường hay trêu, tôi chỉ yêu anh vì ánh mắt biết cười và nụ cười tỏa nắng thôi, anh cười nhẹ lại đùa vậy cũng vui rồi miễn là có cái để yêu.

Em đi tìm anh trong miền kí ức

Tuần trước tôi vừa mới bật khóc ôm miết cái điên thoại vỡ màn hình trong người mà nức nỡ như đứa trẻ, Đôremon có chiếc túi thần kì, còn tôi có chiếc điện thoại thần kì để giữ mọi kí ức cũ đã xa. Mọi kỉ niệm, mọi hình ảnh, mọi thành phố nơi mà tôi đã cùng nắm tay người thương len lỏi đều lưu giữ ở đó. Tôi còn lưu giữ mọi thứ mà chưa bao giờ xóa chúng, tôi còn thói quen mỗi đêm lướt qua từng đoạn đối thoại mà chúng tôi từng dành cho nhau, những bức hình anh mĩm cười nắm tay tôi đi qua khoảng thời gian ấy nó bình yên và hạnh phúc đến lạ thậm chí app đếm ngày yêu của tôi và anh tôi còn lưu giữ như chưa hề có gì.

Tôi biết rằng, con người chúng ta ai rồi cũng có thể thay đổi, hoàn cảnh môi trường sống cũng có thể làm bạn không kiên định những gì mình đã đề ra cũng có thể bạn rẻ hướng để tiếp tục cho con đường của mình mà bỏ rơi mọi thứ phía sau.

Em đi tìm anh trong miền kí ức

Bạn đã từng nghe nhiều người nói họ yêu một thành phố vì nơi ấy chả cần đẹp chả cần xa hoa tráng lệ mà chỉ vì nơi ấy có một người thương chưa? Tôi cũng vậy đấy, yêu một thành phố dù nó ồn ào tấp nập đầy thị phi, yêu một thành phố mà khi nhắc đến mọi kí ức ùa về như cuộn phim lấy đi bao nước mắt của tôi. Vì đơn giản nơi ấy tôi tìm lại chính mình, tìm lại một cuộc tình mà chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ giập tắt nó dù chỉ là niềm kí ức quá khứ của tôi.

Tôi yêu thành phố này, chẳng phải nó là thành phố đáng sống mà vì nơi đó tôi từng có anh!

© Anh Nhi – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:

Ở nơi nào đó, chắc chắn sẽ có người thương tôi rất thật

 

Linh Nhi

Yêu sai cách ta có thể học cách yêu lại nhưng một khi đã yêu sai người ta có yêu lại trăm lần vẫn sai

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top