Phát thanh xúc cảm của bạn !

Duyên phận của chúng ta hãy để thời gian tự trả lời

2018-11-12 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Một tình yêu ảo cách đây 10 năm đem lại những nỗi đau như thế là quá đủ. Mình không muốn, không muốn quá khứ lặp lại. Ngày đó, người ta ở đất Việt Nam này mà mình còn không đủ dũng cảm gặp mặt rồi dẫn đến chia tay. Huống gì, bây giờ anh ở cách mình cả nửa vòng Trái Đất... Thế nên, mình đã khóc. Rất lâu rồi, mình mới khóc được... Những uất ức, những nghẹn ngào trong lòng cứ thế chuyển thể thành nước mắt...

***

blog radio, Duyên phận của chúng ta hãy để thời gian tự trả lời

Những ngày chuyển mùa... Trời xứ Quảng bắt đầu vào những ngày se se lạnh. Cái cảm giác lành lạnh, không mưa, chạy xe ngoài đường cho hơi lạnh pha phả vào mặt thật đã...

Tối nào cũng nhâm nhi ly trà hoa cúc âm ấm với một hy vọng tràn đầy sẽ ngủ ngon nhưng chả tác dụng gì. Vì lý do gì?

Một mớ bài tập chất đống và sắp đến hạn nhưng vẫn không tài nào tập trung. Có lẽ nước đến chân mới nhảy đã thành thói quen được nuông chiều bởi con bé chả có kỷ luật bản thân. Không học hành, không từ thiện, công việc không tập trung... Chuyển mùa là lại như vầy ư? Hôm qua, nằm nghiêng một bên bị trẹo cổ thế là không đi đánh cầu lông được. Tuần chỉ tập 2 buổi mà tuần này nghỉ cả 2. Đam mê một thời - một thời không sót một ngày nào đâu rồi?

Ngồi lục lại mớ bài viết đăng trên mấy báo ngày xưa ra đọc. Bỗng đâu nhớ ra câu chuyện Chiếc khăn gió lạnh ngày nào... Đã mười năm trôi qua. Thời gian trôi qua chóng vánh và không quên tặng cho kẻ ở lại những nỗi đau, sự trầm lắng và đôi khi là sự xáo động trong tâm hồn.

Hôm nay, một nhỏ em ngồi tâm sự chuyện ba nó bị đột quỵ. May mà nó vẫn còn lưu lại một đoạn video nhỏ ba nó hát. Mình chỉ có cảnh ba tắm mưa và không một lời của ba để lưu.

Hôm nay, bạn ngồi kể với tôi về câu chuyện yêu xa đây luẩn quẩn, không lối ra của bạn. Chia tay và im lặng. Bạn đau. Bạn gầy gò, nụ cười mang những nỗi buồn nặng trĩu. Thấy thương bạn vô bờ.

Cũng hôm nay, một nhỏ bạn mắt đượm buồn bảo chia tay với người yêu. Hỏi bạn muốn đi đâu cho khuây hay không thì bạn bảo bình thường. Ờ thì bình thường trong những nỗi đau bất thường. Mắt bạn sưng húp, thâm đen mà lại bình thường. Thôi thì chắc bạn muốn ở một mình để gặm nhấm nỗi đau?

Cuối chiều, ngồi đánh đánh gõ gõ Đơn đăng ký hiến mô, tạng. Cuối cùng thì con người cũng trở về "Cát bụi" mà thôi. Ngồi suy nghĩ sẽ chọn hiến cái gì? Tự nhiên, cũng có thoáng sờ sợ. Nào là giác mạc, sụn, xương, hiến xác, da, tim, thận, phổi... cái nào sợ quá chắc mình xin giữ lại cho riêng mình. Đặc biệt là một trái tim. Một trái tim nhạy cảm, dễ thương tổn nên phải giữ lại thôi... Ký xong đơn cảm thấy nhẹ người...

blog radio, Duyên phận của chúng ta hãy để thời gian tự trả lời

Nhỏ em bảo, sao chị không chịu lo cho chị mà cứ lo cho người khác hoài. Mình không biết phải lo cho mình kiểu chi đây? Chắc rất nhiều năm rồi mình không viết những dòng về tình cảm. Đã từ lâu, nhủ rằng sẽ chỉ như thế thôi. Một mình. Mặc cho người đời có hối hả, tò mò, hỏi han. Mặc cho mai mối này nọ... Mình trốn chạy. Tự biến mình thành một đứa con gái mạnh mẽ có phần nam tính trước mặt người khác. Cứ mặc tất cả. Mặc cho má ngày nào cũng lo lắng. Mặc cho bạn bè cũng dần dần từng đứa lập gia đình, rời xa mình như một kẻ xa lạ.

Trong người mình có 2 kẻ tồn tại - một là rất vui vẻ, nhí nhảnh, đôi khi nghịch ngợm. Mặt còn lại, là một kẻ lạnh lùng, gai góc, xù xì. Ai đã biến mình thành một kẻ như vầy? Chỉ tại mình mà thôi nhỉ? Dường như, sau hôm qua, khiến mình cũng suy nghĩ đôi chút về chuyện tình cảm.

Mình phải dũng cảm thú nhận với chính bản thân thôi - Thật ra mình cũng có cảm giác cô đơn. Sau nhiều lớp xù xì che chắn cẩn thận kia thì cũng chỉ là một trái tim tổn thương cần được bảo vệ và yêu thương. Tự nhiên, muốn đi đến một nơi nào đó xa xôi. Một mái ấm nhỏ. Mình sẽ ngồi viết, sẽ nuôi những còn vật nhỏ, sẽ trồng một vườn hoa và rau. Sẽ ngồi đan những chiếc khăn len ấm áp. Sẽ ngồi đọc, ngấu nghiến những quyển sách hay. Sẽ tìm cách giúp đỡ những người khó khăn xung quanh.

Tại sao những ngày này mình lại suy nghĩ về anh - người lạ phương trời xa đó. Anh cùng quê với mình. Anh chủ động kết bạn Facebook với mình. Nếu là bình thường, mình sẽ không kết bạn với người lạ nhưng do anh để lại vài lời nhắn, động viên công việc thiện nguyện ý nghĩa của mình. Rồi đôi ba câu nói xã giao qua lại. Và những hôm sau đó, anh thường xuyên bắt chuyện với mình hơn. Mình chả hiểu tại sao, việc trò chuyện với "người lạ" lại không hề lạ chút nào. Mình lại cảm giác thoái mái chia sẻ hơn về công việc, về việc thiện nguyện, việc học và những chuyện chẳng đầu chẳng cuối của mình. Nói chuyện một thời gian, mình mới biết anh không ở Việt Nam này mà ở nơi đất Mỹ xa xôi. Anh sống nội tâm. Mình cũng sống nội tâm. Mình chỉ nghĩ, anh cần một người bạn để chia sẻ. Thú thật, mình cũng như vậy...

Những ngày cuối tuần vừa rồi, mình cứ suy nghĩ mãi. Mình sợ tâm hồn nhạy cảm của mình lại nghĩ về người anh phương xa đó. Mình sợ một kịch bản cũ lại xảy ra như chuyện cách đây đã mười năm. Một tình yêu ảo cách đây 10 năm đem lại những nỗi đau như thế là quá đủ. Mình không muốn, không muốn quá khứ lặp lại. Ngày đó, người ta ở đất Việt Nam này mà mình còn không đủ dũng cảm gặp mặt rồi dẫn đến chia tay. Huống gì, bây giờ anh ở cách mình cả nửa vòng Trái Đất... Thế nên, mình đã khóc. Rất lâu rồi, mình mới khóc được... Những uất ức, những nghẹn ngào trong lòng cứ thế chuyển thể thành nước mắt...

blog radio, Duyên phận của chúng ta hãy để thời gian tự trả lời

2 hôm trước, anh nói chuyến bay vị delay. Mình hỏi anh đi đâu? Anh nói: "Về thăm em". Anh đã từng bảo với mình, anh là con trai, hay đi đây đi đó, chuyện có hay mất đi một người bạn đối với anh là chuyện bình thường. Thế nên đừng tin lời của anh. Anh bảo là thế mà sao mình lại tin là anh sẽ về gặp mình cơ chứ?

Ngày hôm qua, vừa ngồi nghe chuyện tâm sự của nhỏ bạn, mình lại nghĩ đến anh. Mình thương bạn, lại vừa thương chính bản thân mình. Suốt một ngày thấp thỏm không thấy anh hỏi han. Mình linh cảm, là anh đang ở Sài Gòn. Tối, viết một dòng tâm sự thật dài trên Facebook với câu kết: "Liệu linh cảm của mình sẽ đúng? Thời gian sẽ trả lời thôi..." Những dòng này, chỉ để chế độ một mình Facebook của anh có thể xem được thôi. Mình hy vọng, anh sẽ đọc được...

Hôm nay, anh bắt chuyện. Mình hỏi anh đang ở đâu trên trái đất này. Anh bảo đang ở Sài Gòn. Vậy là linh cảm của mình đúng. Tự nhiên, lòng mình thấy vui rồi cũng lại chùng xuống thật nhanh. Anh nói có thể sẽ về quê trong vài ngày nữa. Mình muốn hỏi rất nhiều, hỏi bao giờ anh đi lại? Anh về quê có muốn ăn lại món gì không? Có muốn đi dạo phố cổ Hội An không? Có muốn chạy xe với em lên đèo Hải Vân không? Đầm Lập An mùa này đẹp lắm.... Thế rồi, mình chỉ nói được câu chúc anh vui vẻ.

Tại sao thế hả mình? Mình ngốc quá! Tại sao lại cứ nghĩ về một người chỉ nói chuyện hơn một tháng. Tại sao mình lại xù xì, gai góc với những người lạ nhưng đối anh thì lại khác...

Thôi thì, đợi thời gian trả lời thôi. Có duyên, ắt sẽ gặp. Và mình có niềm tin vào linh cảm của mình.

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thân gửi, anh yêu em

Thân gửi, anh yêu em

Nhưng chẳng có từ ngữ nào đủ để miêu tả nỗi nhớ ấy, và càng viết thì anh càng thấy mình rơi vào trong nó sâu hơn. Giờ đây anh đã hiểu nỗi lòng của những người yêu xa, anh muốn ôm và hôn em nhiều hơn bao giờ hết.

Tết là đừng xa nhau

Tết là đừng xa nhau

Cái niềm ao ước đó cứ làm bác Ba trăn trở hoài mỗi khi từ tết xuất hiện, mong sao tết là tất cả được gần gũi bên nhau. Tết là đừng làm mọi người phải cách xa, vậy mà bác cứ ước hoài cũng có được đâu, là vì vậy đó.

Hôn nhân địa ngục hay ngã rẽ thiên đường

Hôn nhân địa ngục hay ngã rẽ thiên đường

Người yêu hiện tại của em, anh ấy đã chứng kiến mọi thứ. Anh ấy đã an ủi và chăm sóc em khi em yếu đuối nhất, và em không thể ngừng tự hỏi: Tại sao em lại phải gắn bó với người chồng bạo lực, trong khi em có thể tìm được hạnh phúc thực sự?

Dịu dàng trong đời (Phần 5)

Dịu dàng trong đời (Phần 5)

Cô từng nghe qua một câu nói: “Đến một lúc nào đó bạn sẽ phải bật khóc trước lựa chọn của bạn”, chuyện của Ngọc cũng vậy chuyện của cô cũng thế, mãi đến sau này cô mới có thể hiểu ra những điều này. Cô tổn thương người mình yêu cũng tổn thương cả chính mình

Những chuyện đến với mình đều là cái duyên

Những chuyện đến với mình đều là cái duyên

Cách tiếp nhận, xử lý các vấn đề của mỗi người cũng khác nhau. Những người cảm tính, bồng bột, xốc nổi thì hành động thường thái quá khi đối diện với sự việc. Còn những người chín chắn hơn, trải nghiệm hơn, trưởng thành hơn họ sẽ bình tĩnh để đối đáp.

Bãi sông Hồng

Bãi sông Hồng

Cầu nhộn nhịp, lung linh trong nắng mới, Bóng nghiêng soi rạo rực nước sông Hồng. Sóng dạt dào năm tháng mãi chờ mong, Thuyền ai đó mong về lại bến xưa.

Người EQ cao không tuỳ tiện nói 3 điều này, trong khi người EQ thấp gặp ai cũng kể

Người EQ cao không tuỳ tiện nói 3 điều này, trong khi người EQ thấp gặp ai cũng kể

Người EQ cao không dễ dàng chia sẻ 3 điều này với người khác. Họ luôn biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói.

Vì còn thương nên còn vương

Vì còn thương nên còn vương

Muốn kêu than với đất trời rằng mình nhớ em, muốn gào lên cho cả thế giới biết mình thương em nhưng nào có ai quan tâm đến anh cơ chứ, người ta cũng chỉ cười trừ vì hơi sức đâu mà để ý đến một kẻ tình si. Anh đành gửi gắm vào hết con chữ, anh vùi đầu vào những suy tư, anh cứa vào tay mình rỉ máu, à thì ra, chẳng đau bằng việc đánh mất em.

Buồn - tức là cuộc sống vẫn còn ý nghĩa

Buồn - tức là cuộc sống vẫn còn ý nghĩa

Cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ, tôi cũng vậy và mọi người cũng vậy. Cho đến lúc nào đó bạn vượt qua được những khó khăn, thử thách bạn sẽ thấy rằng những thứ làm khó bạn lại chính là những thứ giúp bạn được thăng hạng.

Dịu dàng trong đời (Phần 4)

Dịu dàng trong đời (Phần 4)

Khi anh mở lời muốn tiến xa hơn, cô vui vẻ nhưng lại không dám tin, cô lại lùi lại, nhưng khi anh nói: “khi nào em muốn nói anh sẽ nghe” thì cô đã không còn do dự nữa rồi. Hẹn anh hôm nay là muốn kể cho anh quá khứ của cô, lại muốn cùng cho anh danh phận.

back to top