Duyên phận bỏ lỡ ta rồi em nhỉ?
2018-06-11 01:30
Tác giả:
Hôm nay trời bỗng nhiên mưa làm anh lại nhớ đếm em! Dạo này em có khỏe không vậy? Anh rất nhớ em nhưng anh lại không dám gọi điện nhắn tin cho em vì giờ đây em đã có một cuộc sống hạnh phúc bên chồng của em rồi.
Đúng như lời người ta thường nói mối tình năm 17 tuổi là mối tình sâu đậm nhất và chúng ta sẽ không bao giờ muốn quên mối tình đó. Có lẽ mối tình của chúng ta đã để cho cả hai những sự vui vẻ và có những tiếc nuối em nhỉ. Lúc đang yêu anh cứ ngỡ chúng ta đã và đang thuộc về nhau mãi mãi chứ nhưng anh thật ngờ mối tình 4 năm của chúng ta đã thật sự kết thúc như vậy.
Em có còn nhớ những kỷ niệm ngày đó không? Anh vẫn nhớ như in những ngày cũ, còn nhớ đến chiếc xe đạp và đôi dép từ đó chúng ta đã tự nhiên trở thành một đôi. Em có còn nhớ anh mượn cuốn vở Anh văn của em lấy cớ về chép bài không nhưng thật ra anh viết thư tỏ tình và kẹp trong cuốn vở để đưa em. Anh nhớ em ngày đó rất ngây thơ và hồn nhiên chúng ta tha hồ đùa giỡn đuổi nhau khắp trường.
Em có còn nhớ cuối lớp 10 anh bị gãy tay không lúc đó anh thật sự rất cần người chăm sóc bên cạnh hỏi han này nọ nhưng lúc đó em lại trở nên rất vô tâm rất lạnh lùng anh rất sợ cái cảm giác đó và đó cũng là lần đầu chúng ta chia tay nhau. Nhưng thật sự nói lời chia tay với em anh rất đau người ta thường nói người con trai chỉ rơi nước mắt vì người con gái họ yêu, lúc anh nhận được bức thư tay của em, em nói: “Bé rất nhớ mập” lúc anh đọc thì anh đã rơi nước mắt. Lúc đó anh biết anh vẫn còn yêu em nhiều lắm.
Người ta nói khi yêu nhau thì sẽ có những trận cãi vã giữa hai người có lẽ anh cũng ngốc thật suốt ngày trọc em cho đến khi em giận rồi lại xin lỗi em. Anh vẫn còn nhớ những cái nắm tay, những nụ hôn len lén thời gian đó anh rất hạnh phúc. Cái thời cấp ba yêu nhau chúng ta đã có rất nhiều kỷ niệm. Những ngày cuối cấp chúng ta còn khắc tên nhau lên bàn học để khắc ghi mối tình này. Bạn bè trong lớp luôn nghĩ chúng ta sẽ thành đôi, mấy đứa suốt ngày nói anh sau này 2 đứa cưới nhau phải mời hết chúng nó đi đấy lúc đó anh chỉ biết cười thôi.
Chúng ta bắt đầu yêu xa từ ngày anh vào đại học, em ở nhà đi làm. Lúc đó anh với em chỉ có nhắn tin gọi điện với nhau, cả hai rất nhớ nhau nói chuyện điện thoại hơn cả tiếng đồng hồ. Lúc anh về tết thật sự anh rất vui vì sẽ được gặp em sẽ được ôm em nói chuyện trực tiếp với em. Thật ra lúc tết về anh nghe mấy đứa bạn nói em hay đi chơi với một anh nào đó lúc đó anh không tin anh nghĩ chắc bạn bè bình thường thôi. Sau tết, em lên Sài Gòn đi làm bắt đầu từ đó em bắt đầu thay đổi những cuộc gọi và những tin nhắn thua thớt dần, em thường xuyên chặn số điện thoại của anh.
Có lẽ anh với em có duyên lại không có phận anh và em đã chia tay sau 4 năm yêu nhau. Anh và em chia tay vào một ngày rất đặc biệt, đúng ngày sinh nhật anh. Đó là khoảng thời gian đau khổ nhất của anh, lúc đó anh rất nhớ em nhưng anh lại không dám gọi cho em vì mình còn là gì nữa đâu.
Sau chia tay, anh đã cố gắng tìm cảm xúc ở những người con gái khác, nhưng thật sự rất khó. Anh chẳng thể nói lời yêu ai bởi nếu có thì đó cũng chỉ là người thay thế cho em mà thôi.
Một thời gian sau em lại chủ động nhắn tin cho anh và em bắt anh chúc mừng em. Nhưng lại là tin nhắn báo em sắp lên xe hoa. Lúc đó anh chỉ cố gắng chúc phúc cho em dù lòng thật sự rất đau.
Và ngày cưới em, anh đã không về. Anh sợ mình sẽ làm điều gì đó ngu ngốc, sợ rằng sẽ không thể kiềm chế được tình cảm của mình.
Giờ đây em đã có một mái ấm một gia đình hạnh phúc của riêng em, anh chỉ biết đứng đằng sau chúc phúc cho em.
Mong em hạnh phúc.
Anh nhớ em người yêu cũ...
© Nhân Võ – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hạnh phúc là không... nghĩ nhiều
"Overthinking" là một hội chứng tâm lý suy nghĩ quá mức và có thể dẫn đến trầm cảm. Đôi khi, hạnh phúc của một cuộc hôn nhân cũng sẽ bị ảnh hưởng khi ta cưới một người… overthinking, nhìn đâu cũng ra lo lắng!
Khi em học cách được yêu thương (Phần 2)
Cô đã từng nghĩ rằng mình không thể tin tưởng vào ai, rằng mình không thể dễ dàng mở lòng. Nhưng ánh mắt của Hoàng, với sự kiên định và chân thành, khiến tất cả những nỗi sợ hãi trong cô dường như tan biến.
Khi em học cách được yêu thương (Phần 1)
Thư nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoàng, cảm giác ấm áp từ tay anh truyền vào tim cô, và trong khoảnh khắc ấy, cô biết rằng mối quan hệ của họ không còn đơn thuần là những mối quan tâm vặt vãnh. Nó là điều gì đó sâu sắc hơn, mạnh mẽ hơn, đủ để cả hai cùng bước tiếp trong cuộc đời này.
Sống chậm tí để thấy đời an yên
"Treat people with kindness" (đối xử với mọi người bằng sự tử tế) và " hãy đối xử với người khác theo cái cách mà bạn muốn được đối xử" là 2 châm ngôn sống mà mình luôn theo đuổi.
Đi đến nơi mình thích, làm những điều mình vui
“Nỗi buồn và sự khổ đau không giết chết được ta. Nhưng bản thân ta sẽ chết dần chết mòn, thậm chí tìm đến điều dại dột vì tự đẩy mình chết chìm trong đau khổ”, chị Hà Thị Hương * (54 tuổi, kinh doanh ngành làm đẹp) chia sẻ.
Kẹo ngọt vị gừng
Anh biết không, nhờ người cũ em đã rút ra được hai điều: Điều thứ nhất đó là anh có thể dùng lời nói, cử chỉ, hành động đối tốt với tất cả mọi người và thế gian này sẽ dịu dàng với anh. Nhưng anh tuyệt đối không được "sử dụng" đến trái tim mình để làm điều đó!
Biết nhiều hay là cần biết?
Mỗi con người chỉ có một trí óc và trí óc đó chỉ có một dung lượng giới hạn nhất định, không một người hiểu biết xuất chúng nào lại khẳng định rằng mình đã làm chủ được một nửa kho kiến thức khổng lồ của nhân loại.
Mãi nhớ về cha
Trọn cuộc đời này con mãi nhớ về cha Nhưng ít viết ra vì sợ thành sáo rỗng Hình ảnh cha theo con từ bé bỏng Đến bây giờ ký ức vẫn vẹn nguyên.
Lạc đường
Trong vô vàn những khoảnh khắc lướt ngang trong đời, gặp anh chính là điều may mắn nhất mà ông trời ban tặng tôi, chàng trai với đôi mắt cười ấy là người tôi thương anh đã mang ánh sáng đến bên tôi những ngày tăm tối nhất. Có lẽ tình yêu qua những con chữ này không đủ để nói lên tình yêu mà anh dành cho tôi, bởi những điều đẹp đẽ nhất khó mà có thể diễn tả được dưới bất kì hình thức gì.
Một người, hai cuộc sống
Chỉ ở nơi người người đều đeo mặt nạ họ mới dám thỏa sức vùng vẫy và nhiệt thành tung hô nhau, chỉ có cuộc sống “ảo” mới cho học cảm giác được an toàn, được công nhận và được tồn tại.