Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đường đời

2023-12-21 06:00

Tác giả:


blogradio.vn - Người đi rồi người đến, người đến rồi người đi, và tôi cứ xoay vòng với công việc mà cứ rất thích vì mỗi ngày tôi lại được học thêm nhiều điều mới, được gặp thêm nhiều người mới ở nhiều đất nước mới nữa.

***

“Có những lúc trên đường đời tấp nập

Ta vô tình đi lướt qua nhau

Bước vội vã chẳng ngờ đang để mất

Một bóng hình ta mong đợi đã lâu”

 

Tôi không biết đoạn thơ trên có đúng không, vì tôi nhớ vậy nên viết vậy, nếu không đúng thì mọi người đừng cười nha. Vì hôm nay những nẻo đường đời từ rất lâu bỗng nhiên cứ dội lên mạnh mẽ và mãnh liệt trong lòng tôi, như thôi thúc tôi phải viết ra. Tôi sẽ viết theo nỗi nhớ của mình theo những gì tôi nhớ, và chắc chắn đó là những gì in dấu sâu đậm nhất dù cho có bao nhiêu thời gian qua đi cũng chẳng thể xóa nhòa.

Những đường đời với tôi mấy chục năm liên tiếp, cũng chẳng phải của riêng tôi. Là những gì tôi ý thức được, tôi cảm nhận được, tôi thấy buồn thấy vui thấy đau và thấy hạnh phúc ở những lúc này và ở những lúc khác.

Đường đời.

Là cái chợ nhỏ thôi nhưng luôn xôn xao trước nhà ba má tôi từ sáng sớm tinh mơ đến tận chiều muộn. Tôi đã làm quen với tất cả họ, những người bán hàng ở đó, từ hàng cá hàng thịt hàng tôm đến hàng rau hàng mắm. Họ ồn ã, nhanh miệng nhanh môi và cũng thật dễ mến làm sao. Tôi yêu họ từ đó.

Đường đời.

Là con đường mỗi ngày tôi theo má ra chợ mưu sinh, là khoảng đất nhỏ có đầy cỏ dại mọc trên đó mà tôi đã ngồi và phụ má bán hang. Là những va chạm những tiếp xúc đầu tiên với cuộc đời và những bài học về cuộc đời mà tôi có được. Quãng đường đời đó, khúc quanh của đường đời ngày đó đã theo tôi mãi không ngừng nghỉ.

Đường đời.

Là những bước đi còn nhiều ngập ngừng của tôi khi bước vào lớp một. Là những sách vở những bài học chào hỏi và những tiếng tập đánh vần những phép toán đơn giản nhất. Ngày đó của đường đời, tôi nhớ như thế, có một con bé cứ hay ngước mắt nhìn cô giáo và hay hỏi nhiều câu làm cô bực mình.

Đường đời.

Là những người bạn thân cùng sánh bước bên tôi, cùng sánh bước bên nhau suốt mười mấy năm học, có gì cũng chia sẻ cùng nhau. Tôi nhớ có những lần mưa thật lớn vậy mà bạn cũng đội áo mưa chạy đến gặp tôi, chỉ để cho tôi một miếng bánh ngọt. Bạn ấy còn nói ăn nhanh đi, để bánh dính nước mưa hết ngon bây giờ, sao tôi cứ nhớ mãi.

Đường đời.

Đường đời của tôi với công việc đầu tiên là chăm sóc các bé nhỏ của lớp mẫu giáo trong địa phương nơi tôi sống. Mà cũng từ công việc đầu tiên đó đã dạy tôi đã cho tôi nhiều bài học bổ ích về sau này. Tôi biết cách cho con ăn, biết cách chăm con ốm, biết cách hát ru con, biết cách dạy con học và cao nhất tôi hiểu ra một điều: chăm sóc các con cũng chính là chăm sóc những mầm non, những mầm xanh của đất nước trong những ngày sau, trong những tương lai sẽ đến. Và tôi muốn những mầm non ấy phải được lớn lên thật khỏe mạnh thật thông minh, bắt đầu từ những bàn tay bế ẵm nâng niu dỗ bồng và những bài học nhỏ nhất dễ nhất của các cô truyền đến cho các con.

Đường đời.

Đường đời của tôi không thể thiếu vắng những người thân của tôi, những người đã cùng tôi lớn lên trong cùng một ngôi nhà với những vui buồn sướng khổ đều có nhau. Rồi khi chia làm nhiều lối để đi về những lối đi khác nhau thì trong cơ thể chúng tôi vẫn chung một dòng máu, vẫn còn đó những lo lắng chung những hạnh phúc chung về những điều mãi mãi là chung.

Đường đời.

Tôi bắt gặp trên con đường một em bé còn rất nhỏ với cái mâm lớn với nhiều loại bánh trên đó, tiếng rao nghe trong trẻo đầy non nớt của em làm tôi nao lòng. Tôi cũng không biết em có bán hết được tất cả bánh trong ngày hôm đó hay không, tôi không biết có nhiều người dừng lại không bên em, một cô bé con còn quá nhỏ đã phải góp mặt vào chốn đời rộng lớn để mưu sinh.

Đường đời.

Tôi không nhớ rõ tôi giã từ chiếc xe đạp ấy lúc nào, tôi chỉ nhớ tôi đã gắn bó với nó suốt bao năm là học sinh. Nó đã đồng hành cùng tôi suốt một chặng đường dài, để bây giờ cứ nhìn các con túa ra từ các ngôi trường với biết bao chiếc xe đạp kiểu dáng màu sắc khác nhau là tôi thấy nhớ nó, chiếc xe đạp của tôi ngày nào.

Đường đời.

Với những kiến thức ổn định và đủ để tôi yên tâm làm việc ở nơi đó, một môi trường một công việc gần như suốt ngày tiếp xúc với người nước ngoài. Tôi đã có những lần được cười vui bên các anh các chị và các bạn, được thấy tầm nhìn và con người mình như được mở mang thêm như được mở rộng thêm rất nhiều. Sau này tôi hiểu là nhờ có giao tiếp và có thật nhiều người giao tiếp với tôi. Người đi rồi người đến, người đến rồi người đi, và tôi cứ xoay vòng với công việc mà cứ rất thích vì mỗi ngày tôi lại được học thêm nhiều điều mới, được gặp thêm nhiều người mới ở nhiều đất nước mới nữa.

Đường đời.

Tôi lập gia đình và yêu thiết tha gia đình nhỏ của mình. Tôi đã gặp nhiều thăng trầm lên xuống, có lúc thật dữ dội, có lúc thật kinh khủng ngỡ như tôi không thể vượt qua. Rồi bây giờ tôi nhận ra tôi chỉ còn lại vậy thôi, một gia đình nhỏ và hai người đàn ông lớn.

Đường đời.

Tôi đã gắn bó với nơi ấy đúng mười năm, một nơi mà tôi đã trút hết tất cả những đam mê những say mê của mình vào tất cả những gì có thể ở đó. Là chỗ ngồi quen thuộc của tôi, là cái máy tính thân quen, là những cái điện thoại nhỏ bé cứ rung lên rối rít những tiếng chuông, là những bước đi thật ngắn và thật dài trong những khuôn viên thật nhỏ và thật lớn ở đó. Đường đời của tôi đã dừng lại sau năm thứ mười tôi làm việc và tôi lại rời đi, nhưng tôi biết suy nghĩ và nỗi nhớ của tôi luôn bay về nơi đó. Có những lúc nhói đau có những lúc thét gào, nhưng có là lúc nào có là như nào đi nữa thì tôi vẫn vậy, vẫn lặng im giấu hết vào tim.

Đường đời.

Có những lúc tôi như một người vô định chẳng biết đi đâu về đâu, có những lúc tôi thấy mình cứ mải miết đi cứ mải miết tìm. Rồi khi mệt dừng lại bên một góc đường lại tự hỏi mình đang tìm gì mình đang đi đâu, rồi lại vỗi vã quay lại với công việc. Vì cũng chính lúc ấy tôi nhận ra được hạnh phúc của tôi bây giờ là con đường tôi đã đi qua trong hơn năm năm vừa qua. Một quãng thời gian không quá dài nhưng chỉ có tôi mới hiểu, mới thấm hết những khủng hoảng, những đau đớn của riêng tôi. Và luôn luôn, thật sự là như vậy, luôn luôn tôi có một hạnh phúc rất nhẹ nhàng. Có lẽ nhờ vậy, chỉ là một hạnh phúc rất nhẹ nhàng thôi nhưng đủ để cho tôi sức mạnh để tôi đứng vững được, tiếp sức cho tôi vẫn được là tôi. Như ngày xưa, như ngày nào tôi còn ở nơi đó, thật bé nhỏ mỏng manh và cũng thật cứng cỏi, một hạnh phúc rất nhẹ nhàng đủ giúp tôi bình thản và an nhiên dù bão giông vẫn cứ cuồng nộ quanh tôi. Để bây giờ tôi ngồi đây, không còn ai để nói cùng, không còn ai để chơi cùng, không còn ai để có thể sẻ chia thì tôi lại nói cùng những trang giấy trắng.

Rồi tôi lại tự hỏi có phải ngày xưa có người đã gọi tôi là hoa giấy, nên hôm nay tôi gần như gắn liền và làm bạn cùng giấy. Rồi tôi lại tự hỏi nếu có một ngày tôi dừng lại, là tạm dừng hay dừng hẳn luôn thì người ta có buồn không, có ai đó sẽ buồn không. Dù tôi luôn muốn tôi được đi mãi đi mãi trên con đường đời này, một ngã rẽ đường đời rất tự nhiên rất bất chợt của một ngày cách đây hơn năm năm. Mà ngày đó tôi làm sao biết được tôi có thể đi lâu được như thế. Là tôi nói khả năng của tôi ấy, tôi cứ nghĩ tôi chỉ ghé vào và có mặt một thoáng rồi thôi, lại không ngờ mình có thể dấn bước thật lâu và thật sâu đến vậy. Sẽ có khen sẽ có chê, tôi biết vậy, nhưng tôi cứ đi tới, cứ đi tới nữa, đến khi nào tôi không thể đi nữa thì thôi. Nếu có ai đó thấy buồn và tiếc nuối thì hãy nhớ dùm tôi cũng buồn và tiếc nuối như vậy, còn nhiều hơn vậy. Còn giờ đây mỗi ngày tôi vẫn đang đi. Khúc đường này, quãng đường đời này là tôi đã lớn tuổi lắm rồi, chắc sẽ là con đường đời cuối cùng bên tôi, nên cho dù tôi có xa trong một ngày mai nào đó tôi cũng chẳng thể biết trước thì hãy tin tôi luôn rất yêu và yêu rất nhiều. Tình yêu đó cứ mãi nhiều hơn cứ mãi lớn hơn. Và tôi cũng rất nhớ các bạn, những người bạn ở khắp mọi nơi, những người bạn tôi không được biết mặt không được gặp mặt. Tôi gọi các bạn là những người bạn mến thương trong lặng thầm, trong những trang giấy của tôi.

Đường đời.

Mỗi ngày tôi đều đi về trên con phố ấy, mà con phố cũng đã quá quen với những bước chân của tôi. Tôi yêu con phố đến nỗi tôi thích được đi bộ để được nhìn thấy phố và cảm nhận về phố lâu hơn nhiều hơn, nên đã từ lâu tôi cất xe máy ở nhà chỉ đi bộ thôi. Nếu con phố biết được nó đã có mặt và càng lúc càng dấn sâu vào tim tôi từ bao năm nay, nhất là từ lúc tôi rời xa công việc cũ một thời tôi yêu mến. Nếu con phố biết được nó đã có ý nghĩa với cuộc đời tôi như nào, nếu con phố biết được nó đã là đường đời trong tôi, và là con đường đời tôi vẫn đi đều đặn mỗi ngày, với êm đềm với thiết tha.

Tôi đã trải lòng nhiều quá trên biết bao giấy trắng, những dòng chữ cũng đã được hiện lên nhiều lắm rồi, đã đến con số bao nhiêu tôi cũng không thể nhớ. Vì tôi phải thay đổi cái lap nên những dữ liệu trong cái lap cũ bị mất luôn, tôi nghĩ là đã đến con số trăm rồi. Đường đời của tôi bao năm qua khi tôi xa nơi đó là vậy đó, là chỉ có vậy, và xen vào là mấy lần tôi phải tự vượt qua được căn bệnh của chính tôi. Để mỗi khi được khỏe lại là tôi lại gõ lại tiếp tục gõ nữa, và những dòng chữ cứ hiện lên, rồi tôi gởi đi.

Tôi gọi là đường đời, mà con đường đời của một con người, của một đời người thì chẳng bao giờ bằng phẳng. Tôi chỉ biết ngồi đây trong một góc phòng và cứ lặng lẽ cho trôi xuống bàn phím những dòng chữ. Để một mai kia khi tôi rời xa dù tôi chẳng mong điều đó, thì vẫn có ở đâu đó, ở một nơi nào đó những gì là của tôi của con đường đời cuối cùng của tôi này được ghi lại được nhớ và được yêu mến.

Tôi tin vậy và đó chính là động lực để tôi đi hoài trên đường đời, nếu không thể là mãi mãi nhưng tình yêu của tôi là không phút nào nguôi.

Tôi viết có nhiều sướt mướt không hả mọi người, tôi vẫn thích những tiếng cười vui và những gương mặt rạng rỡ hơn.

Như bây giờ tôi thích hát, dù chỉ một mình.

 

“Bước trên đường về em thương nhớ anh âm thầm

Nhớ bao hẹn thề xưa êm ấm”

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Đừng Sống Như Pháo Hoa Hãy Sống Như Ngôi Sao | Radio Chữa Lành

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

back to top