Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đừng khóc ở Sài Gòn

2019-08-03 01:30

Tác giả: Rocio Trương


blogradio.vn - Sài Gòn là tuổi trẻ, là kỷ niệm, là dại khờ, là những ngày của giá như! Với người khác Sài Gòn là nơi phồn hoa diễm lệ với quán xá sang trọng, nhà cao tầng, những công trình kiến trúc đồ sộ,… nhưng với tôi Sài Gòn giản dị và ở một khía cạnh nào đó rất lãng mạn.

***

Đã bao giờ bạn tủi thân đến độ bật khóc giữa phố đông?

Có khi nào bạn đã gần như chạm được tới ước mơ to lớn của cuộc đời nhưng rất đột ngột cơ hội đó trượt khỏi tay bạn và bạn không biết làm gì hơn là bật khóc như một đứa trẻ?

Có khi nào một người mà bạn rất yêu thương rồi đột ngột rời xa bạn và hai người trở thành những người dưng như chưa từng biết nhau?

Có khi nào bạn cảm thấy mình vô dụng và chỉ ước mình chưa từng được sinh ra?

Nếu có những lúc tuyệt vọng như vậy hãy lang thang ở Sài Gòn vào buổi tối! Đó chắc chắn sẽ là liều thuốc tinh thần rất tốt cho bạn. Sài Gòn đẹp hiền hoà, dễ thương, cũng là một thành phố rất khác lạ.

Sài Gòn là tuổi trẻ, là kỷ niệm, là dại khờ, là những ngày của giá như! Với người khác Sài Gòn là nơi phồn hoa diễm lệ với quán xá sang trọng, nhà cao tầng, những công trình kiến trúc đồ sộ,… nhưng với tôi Sài Gòn giản dị và ở một khía cạnh nào đó rất lãng mạn. Nếu ai ở Sài Gòn sẽ hiểu những cơn mưa nơi những con hẻm lầy lội với ánh đèn vàng, những tiếng rao, những tiếng gõ của xe hủ tiếu lề đường.

Tôi tự nhận mình không hợp với những nơi sang trọng, tôi thích thoải mái đi giày bệt, mặc áo phông, ngồi nơi quán cóc ven đường, nói chuyện cười đùa vô tư. Tôi cũng ưa đi dạo buổi đêm, sau giờ làm mệt nhoài trên ghế văn phòng, lang thang ra Hồ Con Rùa, cởi đôi giày ra, ngồi vắt vẻo nhìn đàn cá bơi qua lại. Có khi lại đeo tai nghe vào, chìm đắm trong suy nghĩ riêng mình. Bây giờ thì khá bận rộn không còn nhiều thời gian ra đó ngắm phố phường nữa rồi.

Trong lúc ngồi ở đó, tôi hay nhớ về những người mà mình yêu thương hoặc từng yêu thương. Nhớ lại mấy chuyện nghịch phá thời học trò hay nhớ về mối tình đơn phương tưởng như không thể nào phai thời sinh viên. Ngày đó tưởng như mình suốt đời không thể yêu ai nhưng sau nhiều năm nhìn lại tôi thấy buồn cười mình ngày đó ngây ngô. Tôi thấy rằng trên đời này không ai thiếu ai mà sống không nổi hết, chỉ có thiếu tiền mới thừa sống thiếu chết mà thôi. Cũng có lúc tôi nghĩ về gia đình, nghĩ về tương lai, nghĩ về những nỗ lực không tên, những cố gắng để sau này trở thành một người “rất ra gì”.

Tuy yêu Sài Gòn nhưng Sài Gòn cũng có lúc khiến tôi tủi thân lắm. Nhớ ngày đi làm hơn 7h tối mới tan ca, một mình lủi thủi mệt mỏi đi xe máy về, đi nửa đường trời bất ngờ đổ mưa như trút nước, tôi thì quên mang áo mưa, quên mang cả bóp tiền, trong người không có một đồng, bụng thì đói meo, đứng trú dưới mái hiên nhà người ta. Cầm điện thoại trong tay mà không biết nên gọi ai: mẹ thì chắc chắn tôi sẽ không làm phiền bà rồi, vì tôi lớn tuổi lại không biết chạy xe máy, gọi cho bà chẳng được gì lại làm bà lo thêm, chị gái đi công tác, anh trai không liên lạc được, bạn bè thì ở xa. Tự nhiên thấy mình cô đơn quá rồi bật khóc ngon lành, mưa thì cứ quất vào người vào mặt, lạnh tê tái! Mùa mưa đúng là mùa dễ sinh ra những sự yếu đuối không cần thiết. Kỷ niệm đó tới giờ vẫn còn nhớ nhưng là để tự dặn lòng đừng bao giờ yếu đuối như vậy nữa, mít ướt cũng không giải quyết được gì, sau nhớ đi đâu thì mang cái bóp tiền đi vậy là xong chuyện!

Nhưng có ai từng bước đến miền đất hứa ấy mà không một lần khóc giữa Sài Gòn? Bạn bè tôi, những người rời xa quê hương vào Sài Gòn, gánh nặng của họ hơn tôi rất nhiều lần nhưng như những ngọn cỏ xanh non nhìn có vẻ mỏng manh nhưng khi mưa bão nổi lên những cây tùng cây bách bị gió quăng quật bứt cả gốc rễ, thì họ vẫn ở đó, vẫn tồn tại khi cơn bão đã tan, vẫn giữ được tư cách và cá tính của mình. Tôi phải học tập họ, mạnh mẽ như vậy, đừng đợi ai thương mình, hãy tự mình thương lấy bản thân mình. Nếu may mắn bạn có một bờ vai vững chãi để dựa vào, có vòng tay ôm ấp chở che thì chúc mừng bạn đã quay vào ô “số hưởng”. Còn những người không có ai để ôm, họ như thế nào? Tay trái đặt lên vai phải, tay phải để lên ngực trái, họ tự ôm lấy bản thân mình.

Đó là chuyện buồn, còn chuyện vui về Sài Gòn thì hằng hà sa số như chuyện lần tôi chụp ếch trên phố và lũ trẻ con hùa vô cười, trêu chọc. Nhưng từ đâu xuất hiện anh chàng giúp tôi nhặt đồ lên còn cho tôi mười ngàn mua nước mía uống cho đỡ nhục, người Sài Gòn đáng yêu vậy đó! 

Sài Gòn - những cung đường quen thuộc, những ngã rẽ thân quen, chúng ta dù có lớn lên, có trưởng thành, có khao khát được đi muôn nơi đến cuối cùng vẫn chỉ có một nơi duy nhất để trở về. Sài Gòn là mảnh đất sinh ra tôi, nuôi dưỡng tâm hồn tôi, Sài Gòn là nơi duy nhất trên đời có căn nhà gia đình ở đó. “Anh có yêu hay không yêu Sài Gòn cũng được, nhưng Sài Gòn là một phần mạch thở trong em”.

Viết tặng những cô gái của tôi, rất cám ơn vì đã là những người tử tế!

© Rocio Trương – blogradio.vn

Ảnh minh họa: Maxk Nguyễn

Mời xem thêm chương trình:

Có những ngày bỗng thấy mình trưởng thành hơn hôm qua

Rocio Trương

Tolerance and love is what we need in the world

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bạn đón bình minh như thế nào?

Bạn đón bình minh như thế nào?

Cô ngồi sau xe anh, bàn tay siết nhẹ vào áo khoác. Hơi ấm từ chiếc áo lan tỏa, không chỉ xua tan cái lạnh của cơn mưa mà còn khiến trái tim cô rung lên một nhịp lạ lẫm.

Lỡ một nhịp thương

Lỡ một nhịp thương

Người con trai từng ôm cô mỗi đêm, từng hứa sẽ không bao giờ buông tay, giờ đây lại là người tàn nhẫn đẩy cô xuống vực sâu nhất. Anh ấy đã từng bảo rằng giúp cô nhặt tình mảnh vỡ của con tim. Thật nực cười, khi chính anh ta lại là người khiến nó tan nát thành từng mảnh vỡ, hết lần này tới lần khác.

Bốn mùa và em!

Bốn mùa và em!

Một cánh én liệng Bẻ cong vành trời Một cơn mưa ướt Khóc ngày chia phôi

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu

Mặc dù đọc rất nhiều bài về tiết kiệm, lối sống tối giản, cách chi tiêu thông minh nhưng càng đọc, tôi càng nhận ra: Chỉ biết tiết kiệm từng đồng không khiến chúng ta giàu lên. Trái lại, có những tư duy sai lệch âm thầm "rút cạn" túi tiền của phụ nữ, khiến họ suốt đời mắc kẹt trong nỗi lo tài chính.

Chỉ là quá khứ mà thôi

Chỉ là quá khứ mà thôi

Đôi khi, chia tay không phải là kết thúc mà nó là khởi đầu cho cuộc tìm kiếm hạnh phúc thật sự của bản thân bạn. Có thể bạn sẽ phải đau khổ trong một thời gian nhưng nỗi đau rồi sẽ vơi đi nếu bạn chấp nhận nó.

Tiếng thở dài

Tiếng thở dài

Cứ mỗi độ tháng tư sang lại chạnh lòng nhớ anh hai! Nhớ luôn những anh trai làng đã ra đi không bao giờ trở lại, khác với lời hứa hẹn khi đất nước hòa bình sẽ trở về như trong thư đã viết. Bây giờ đã hòa bình thế bóng dáng các anh đâu khi quê hương vẫn đợi! Cha Mẹ già còn chờ trông?

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà

Tuổi thơ tôi có “thâm niên” chăn bò đến gần cả 10 năm. Và trong khoảng thời gian “dằng dặc” ấy, dẫu ngày nắng hay mưa, đông hay hè,… có khi chỉ thoáng chốc, có khi nguyên cả buổi chiều, chẳng ngày nào, tôi không có mặt ở bên bà.

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?

Đối với chúng ta, những con người bình thường, sinh ra trong một gia đình bình thường thì học chính là con đường nhanh nhất, dễ đi nhất để chúng ta thay đổi số phận.

Đi qua bao đau thương - hạnh phúc mãi chung đường

Đi qua bao đau thương - hạnh phúc mãi chung đường

Thì ra, ranh giới giữa tình yêu không nằm ở giàu nghèo, không nằm ở danh phận hay định kiến. Mà nằm ở việc chúng ta có đủ yêu thương để bước tiếp cùng nhau, có đủ dũng cảm để không buông tay—dù là trong những ngày nắng đẹp hay giữa cơn bão tố cuộc đời.

Yêu lành - Học cách buông bỏ trước khi biết thế nào là tình yêu

Yêu lành - Học cách buông bỏ trước khi biết thế nào là tình yêu

Trong cuốn sách này, Tiến sĩ Charlotte Kasl đã kết hợp những kiến thức tinh hoa giữa triết lý Phật giáo và tâm lý học phương Tây để cung cấp cho độc giả một “hướng dẫn sử dụng” tình yêu tập trung vào sự chân thành và chánh niệm.

back to top