Đừng để mình phải buồn nữa
2017-08-29 01:25
Tác giả:

Nắng chiều ngả màu vàng đục xen lẫn đỏ thẫm lấp lóa sau những tán cây bám đầy bụi đường. Có vẻ chúng chẳng hề quan tâm tới tôi đang đứng ngẩn ngơ trước những hàng gạch chất đống trước cửa nhà. Chắc có lẽ chúng vô tri? An di di mũi giày viết vài thứ vớ vẩn lên đất, viết rồi lại xóa, viết rồi lại xóa.
- Mòn giày đấy nhóc ạ!
Cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp gương mặt đáng ghét một thời:
- Về lúc nào đấy?
- Hôm qua. Mày?
- Lúc sáng.
An chắc sẽ đứng di di mũi giày tiếp nếu như Quân không ngỏ ý:
- Đi ăn không? Tao mời.
Quân và tôi là anh em họ. Nhưng chúng nó cùng tuổi, lại học cùng lớp. An bướng bỉnh chẳng chịu gọi anh cho đúng vai vế họ hàng.
Hai anh em ngồi cạnh nhau như những ngày còn nhỏ. Những ngày ấy, chưa có những bộn bề, cũng chưa có những suy nghĩ vẩn vơ, chưa có những mối quan hệ rối rắm. Những ngày ấy, vòng quan tâm cũng chỉ giành cho gia đình, chiều nay ăn gì, hôm nay mẹ đi chợ về có mua chè bột lọc không. Rồi những đứa bạn chiều nay làm gì, trưa nay có trốn ngủ hẹn nhau ngồi dưới gốc nhãn rồi thò tay lên đầu trộm mấy quả nhãn còn chưa đủ lớn. Và cả chuyện sáng mai có bài tập hay không, rồi thầy giáo mới như thế nào, có khó tính không.
Lớn rồi, mọi thứ đều khác. Có nhiều mối quan hệ khác, có nhiều điều phải nghĩ hơn và có nhiều rắc rối hơn. Kì thi lấy chứng chỉ IELTS sắp tới, những bài luận văn dài dằng dặc. Rồi cả những đứa bạn từng thân đã không còn như trước nữa, rồi những mối quan hệ trên cả tình bạn…
Quân khác tôi. Trong khi Quân đánh đổi tương lai để làm một phóng viên ảnh mà cậu thích mặc dù nó chẳng dễ dàng gì. Và ra trường có công việc hay không thì cũng chẳng biết nữa. Còn tôi, muốn làm một nhà nghiên cứu văn hóa thì lại chịu cắm cúi trong kí túc xá trường Sư Phạm chỉ vì nó ổn định hơn rất nhiều. Có nhiều lúc tôi ngưỡng mộ Quân lắm, vì Quân sẵn sàng theo đuổi những điều cậu thích. Còn tôi lại chỉ quanh quẩn bên vòng an toàn. Nhưng bao giờ, tôi cũng tự lấy lí do Quân là con trai và tôi lại là con gái để bao biện cho những quyết định của mình.

- Mày với thằng đó thế nào rồi?
- Ai?
- Cái thằng Y Huế ấy.
- À, Huy…
Và tôi đã kể cho Quân nghe như một đứa em gái thực sự. Rằng những cuộc gọi với tần suất chỉ đếm trên đầy ngón tay trong một tháng, rằng những tổn thương do khoảng cách gây ra, rằng những nhạt nhòa trong tình cảm của nó. Rằng nó cảm thấy nhàm chán và nhiều lúc cũng có những khổ tâm, những lo sợ rồi nỗi đau chỉ biết giấu kín.
- Hai đứa mày không thích nhau hả?
- Không thích thì đến với nhau làm gì hả?
Nhỏ Linh – bạn cùng phòng của tôi và cũng là đứa bạn thân nhất của tôi cũng đã hỏi tôi hàng tá lần câu hỏi giống Quân, chúng tôi có thích nhau không? Và cũng đã hàng tá lần, tôi biện minh, rằng không thích nhau thì yêu nhau làm gì. Có phải trẻ con nữa đâu. Ừ, có phải trẻ con nữa đâu? Cớ sao lại nhạt nhòa đến vậy? Hay là do Huy bận…Và cũng hàng tá lần Linh vỗ vai tôi, yêu nhau như vậy, mày có thấy vui không? Đừng cố nữa…
Đã mấy tháng rồi, tôi cố gắng để làm người yêu Huy, cố gắng để thỏa mãn hai tiếng “người yêu”. Nghe có vẻ điên rồ. Nhưng một khi đã ràng buộc nhau bởi danh phận, người ta khó dứt mình ra được. Giữa tôi và Huy, rõ ràng có tình cảm, có danh phận nhưng lại thiếu mất cách yêu. Người ta bảo nhạt nhòa trong tình yêu có 2 lí do: một là yêu sai người, hai là yêu sai cách. Lẽ nào chúng tôi đã yêu sai cách…
Một năm trước, Huy và tôi quen nhau khi cậu ra Hà Nội học nửa kì. Và chúng tôi đã yêu nhau như một sự tình cờ.
Barbetta là nơi đầu tiên chúng tôi gặp nhau là lúc sự cảm mến của cô sinh viên sư phạm đã trót giành cho một cậu chàng quá đỗi lịch sự và trưởng thành.
Một ngày nắng trong xanh, gặp nhau ở quán cà phê…
Một ngày mưa tầm tã và cùng trú mưa ở một quán cà phê nhỏ…
Chúng tôi không đụng vào nhau như những câu chuyện ngôn tình mà tôi vẫn thường hay đọc. Là cử chỉ đẩy ly cà phê đen về phía tôi khi tôi lỡ tay làm đổ cốc cà phê đắng ngắt và một lời hỏi han lịch sự:
- Con gái uống cà-phê nhiều không tốt đâu.
Và tôi quen Huy bằng những tâm tình bé nhỏ như vậy.
Còn nhớ những ngày đầu tiên, tôi đưa Huy đi khắp phố phường, ngắm Hà Nội ồn ào, nhộn nhịp, rực rỡ ánh đèn. Rồi những lần Huy và tôi thủ thỉ bên tai nhau trong thư viện đông người. Và những lần ôm bụng cười khúc khích khi thấy ai đó đang ngủ gật giữa bàn. Những ngày đó Huy kể cho tôi nghe nỗi nhớ nhà, nhớ Huế mộng mơ, những khó khăn của một đứa con vừa mới đi xa. Đáp lại nỗi buồn của Huy là lời thở than về những kì thi, về những đứa trẻ cứng đầu mà tôi gặp những ngày đầu tập đứng lớp. Lúc đó, Huy chỉ cười, trầm tĩnh nghe tôi kể, thật bình yên! Chúng tôi đã yêu nhau như vậy đấy!
Tôi bất giác hỏi Quân:
- Có yêu nhau nữa không?
Quân nhăn nhó:
- Làm sao tao biết.
Quân có yêu thay tôi đâu mà biết. Quân có ngóng chờ tin nhắn mỗi đêm đâu mà biết. Và Quân cũng chẳng thể biết được, tôi nhớ nụ cười của Huy tới nhường nào. Nhưng… cậu không có bên cạnh tôi, không cho tôi cảm giác yên bình thực sự. Và những ngày qua, điều tôi nhận được chỉ là những vẩn vơ, mong chờ, những lo lắng, đắn đo.

Yêu xa thực sự rất khó. Tôi muốn biết sáng nay Quân mặc quần áo thế nào đi học, hôm nay cậu học bài có mệt không, và những kì thi bao giờ mới đến? Nhưng khoảng cách gần 700 km đã kéo chúng tôi ra xa. Và có vẻ chúng tôi cũng chẳng hề có dũng cảm tiến lại gần nhau, chẳng hề có một cố gắng gì…
Tôi chỉ nhớ câu cuối cùng mà Quân đã nói:
- Mệt rồi thì nghỉ đi. Tình yêu không phải cứ thương nhau là đủ. Yêu là phải yêu bằng con tim và cố gắng hết mình để chúng luôn hướng vào nhau. Đừng để mình phải buồn nữa… An à!
Tối nay, nhà mất điện. Nằm trong bóng tối, tôi nghe Vũ Cát Tường thở than:
“Thời gian trôi qua nhanh như tia nắng say.
Khoảng cách giết đôi ta trong phút giây.”
Tôi cười trong vô vọng và nghe thấy tim mình rối tung. Giống như tôi đang ở trên mây mà chưa biết cách tiếp đất để tìm lấy bình yên thực sự. Những giai điệu hòa vào nhịp tim tôi như thôi thúc trái tim nói ra những điều đã nghĩ bấy lâu nay. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình đang bị bốn bức tường chôn chặt. Là vì bóng đêm chăng? Trong đêm tối, tôi chẳng thể nào biết được xung quanh là những gì và mình phải bước thế nào để khỏi va vấp. Nhưng bây giờ, tôi hiểu rằng phải giải thoát cho chính mình, phải tìm đến chốn yên bình vốn có, tìm lại nụ cười không một chút gượng ép ngày nào. Chính tôi phải tự tay với lấy cánh cửa phòng còn khép kín để tìm lấy chút ánh nắng chói chang của cuộc đời, để còn hiểu thế giới này không chỉ có những lo âu, trăn trở mà còn có những niềm vui thật nhỏ bé, đơn sơ. Và tôi với lấy điện thoại, gọi cho một cái tên quen thuộc. Và kể cho cậu nghe hết những điều giấu kín trong lòng…
© Đào Hải Yến – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.









