Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đôi chân 'hoa'

2022-04-21 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Nếu ai đó nhìn thấy đôi chân tôi có sẹo nữa thì làm thế nào? Mặc dù vậy, lần này tôi quyết tâm sẽ mua một chiếc váy dài ngang bắp chân để đi dự đám cưới. Đây là lần đầu tiên tôi mặc váy và cũng là lần đầu tiên tôi đi dự đám cưới bạn cùng lớp.

***

Tôi là một cô gái đặc biệt, đặc biệt theo cách mà người khác nghĩ về tôi và ngay chính bản thân tôi cũng thấy tôi đặc biệt. Là con gái, ai cũng luôn ước muốn được mặc trên mình những chiếc váy xinh đẹp, tự tin sải bước trước đám đông với sự trầm trồ, ngưỡng mộ của mọi người. Nhưng với tôi, ước muốn đó từng là một thứ xa xỉ, mà có lẽ cả đời tôi cũng không thể có được.

Ngay từ khi còn bé, tôi đã được mọi người gán cho biệt danh “Mít chân hoa”. Nghe cái tên thì có vẻ mĩ miều, đẹp đẽ những đằng sau là sự mỉa mai, châm biếm mà mọi người ám chỉ về tôi. Mít là tên gọi biệt danh mà mọi người gọi tôi và chân “hoa” là chỉ đôi chân lỗ chỗ sẹo thâm với đủ hình dạng từ đùi đến cổ chân. Tôi cũng không biết tại sao chân tôi nhiều sẹo đến vậy, ngay từ khi có kí ức tối đã thấy chúng trên đôi chân mình. Tôi hỏi mẹ, mẹ chỉ bảo là cơ địa da tôi nó thế hay nhà nhiều muỗi, tại tôi hay ngứa tay cào nên mới có sẹo, do tôi nghịch nên ngã thành sẹo. Mặc dù tôi rất đã cẩn thận tới mức tối đa nhưng mỗi năm chân tôi lại thêm vài cái sẹo, sẹo cũ mờ thì sẹo mới lại xuất hiện

Cứ ai sang nhà tôi chơi mà vô tình thấy tôi để lộ đôi chân này ra là nói xiên nói vẹo một cách mỉa mai: “Làm gì mà nhiều hoa ở chân thế kia?” Tôi không biết nói gì chỉ cười gượng rồi lẳng lặng chạy lấp ra chỗ khác với đầy sự tủi thân trong lòng. Hồi còn học mẫu giáo, trong khi mấy đứa bạn của tôi được cô giáo quan tâm, quý mến thì tôi lại được đối xử khác một trời một vực với sự thờ ơ, xa cách. Nếu chúng nó được 2 cái kẹo thì tôi chỉ được 1 cái.

Khi tôi dần lớn lên, đã ý thức hơn về mọi thứ xung quanh thì tôi tuyệt nhiên không bao giờ dám mặc quần đùi để lộ chân mà chỉ mặc quần dài năm này qua năm khác nhằm che dấu đôi chân đầy hoa hòe hoa sói của mình. Tôi đang cố che giấu một bí mật, một bí mật mà nếu bị lộ ra là một sự hổ thẹn, buồn tủi ê chề. Nếu muốn ai nhìn thấy đôi chân của tôi đó là bố mẹ, mấy đứa em và 2 đứa bạn thân của tôi là Lan và Dương. Hễ mà tôi nghe loáng thoáng có ai nhắc đến từ chân, hoa, sẹo thì lập tức tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Năm tôi học lớp 8, có một lần tôi vô tình để lộ vết sẹo ở phần bắp chân trong lúc đang tập thể dục, thế là Thảo, Hoàng và một nhóm bọn con trai chế giễu tôi, nói nhăng nói cuội đại loại như: “Sao chân mày lắm hoa thế, nhiều sẹo thế này lớn lên ai dám lấy…”. Thấy chúng nó nói thế càng nhiều đứa lại nhìn vào tôi và đôi chân của tôi hơn. Lúc đó mặt tôi đỏ bừng, xấu hổ, chỉ mong tìm một cái lỗ nào để chui vào. Sau buổi học hôm đó tôi chạy từ trường về nhà khóc nức nở. Mẹ tôi hỏi làm sao, tôi kể lể một tràng dài với vẻ hờn dỗi và có phần trách móc mẹ. Kể từ ngày đó tôi đã quyết định phải xóa sổ những vết sẹo này. Tôi nằng nặc bảo mẹ cho tôi đi xóa sẹo nhưng mẹ bảo chưa có tiền. Hôm khác tôi bảo, mẹ cũng lại nói y như lần trước. Tôi giận dỗi mẹ và nguyên ngày hôm đó tôi không ăn một hột cơm nào vào bụng.

Khóc lóc, giận dỗi, nhịn ăn nhằm khiến mẹ tôi cho tôi đi xóa xẹo nhưng tôi biết điều đó là vô vọng vì căn bản nhà tôi không khá giả gì mấy lấy đâu ra tiền chữa cho tôi. Khi tôi 19-20 tuổi, sau nhiều năm tích góp dành giụm một số tiền kha khá từ công việc làm thêm cộng với tiền mẹ cho, tôi đã đi xóa sẹo. Bác sĩ bảo sẹo tôi để lâu rồi nên khó để có thể xóa được triệt để. Tôi cảm thấy hơi thất vọng một chút nhưng vẫn vui vì cuối cùng mình cũng loại bỏ được những vết sẹo đầy hổ thẹn, tủi hờn. Vết sẹo mà đã thay đổi con người tôi, từ một đứa hoạt bát nhanh nhẹn trở nên trầm lặng, ít nói và dụt dè. Và hiện giờ chân tôi đã như bao cô gái khác, không có sẹo nữa.

Mấy hôm trước, Hà, đứa bạn cùng cấp 2 của tôi đã gửi thiệp cưới cho tôi mời tôi tới chung vui cùng nó. Tôi băn khoăn không biết nên mặc quần áo gì đến dự, nhìn một lượt trong tủ quần áo thì chỉ toàn thấy áo sơ mi, áo phông với quần dài, không có một bộ chiếc váy nào. Tôi cũng hơi giật mình vì từ cái ngày tôi xóa sẹo đến nay cũng đã 2 năm rồi, tôi đã có thể mặc được những chiếc váy như bao người khác nhưng tôi lại không mặc. Có lẽ những tổn thương từ trong quá khứ vẫn còn quanh quẩn trong tôi. Tôi vẫn có cảm tưởng sợ bị lộ bí mật đó. Nếu ai đó nhìn thấy đôi chân tôi có sẹo nữa thì làm thế nào? Mặc dù vậy, lần này tôi quyết tâm sẽ mua một chiếc váy dài ngang bắp chân để đi dự đám cưới. Đây là lần đầu tiên tôi mặc váy và cũng là lần đầu tiên tôi đi dự đám cưới bạn cùng lớp.

Sau nhiều năm gặp lại, bạn cùng lớp năm nào của tôi giờ đây đã khác rất nhiều, có đứa tôi còn suýt không nhận ra nữa. Tôi gặp lại mấy đưa bạn hay chơi cùng là Lan và Dương, chào hỏi bắt tay kể về cuộc sống hiện tại. Chúng nó bảo tôi khác xưa nhiều nhưng tôi cảm thấy tôi vẫn không thay đổi gì cả. Tôi gặp lại mấy đứa con trai chế nhạo tôi hồi lớp 8, chúng nó nhìn tôi bắt tay nói chuyện như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Vào lúc ngồi vào bàn ăn, Thảo, một trong những đưa năm xưa từng chế nhạo tôi bắt đầu nói mỉa mai Mít chân hoa lấy hộ tớ mấy tờ khăn ăn được không. Tôi lẳng lặng đưa cho nó. Nó vừa lau đũa vừa nói: “Chân bạn vẫn còn sẹo hả?”. Tôi lặng người không biết nói gì, mắt hơi dưng dưng, cúi đầu xuống. Giọng lắp bắp, nói nhỏ nhí: “Tớ không”. Một đám con trai a dua lại bắt đầu lôi đề tài đôi chân có sẹo ra để nói. Tôi chỉ biết cười gượng, cúi đầu không nói gì cả. Sau một lúc, cô dâu đến bàn chúng tôi thì câu chuyện bắt đầu dừng lại.

Sau khi kết thúc bữa ăn ngày hôm đó, tôi ra về mà lòng nặng trĩu. Lan với Hương nhắn tin hỏi tôi xem có sao không, nếu muốn nói gì thì cứ nói hết ra. Chúng nó bảo Thảo nó lớn đầu to xác, hay trêu ghẹo đừng chấp. Tôi bảo chúng nó không sao nhưng thật ra trong lòng tôi rất buồn. Trong lòng tôi hỗn loạn với bao cảm xúc đang chực trào ra.

Vài ngày trôi qua, tôi chỉ nằm ru rú trên giường, tôi nói dối bảo với mẹ là tôi ốm không đi làm được. Mẹ tôi dường như đã biết chuyện từ Lan và Hương. Mẹ vào phòng, bưng cho tôi bát cháo và nói: “Dậy ăn bát cháo cho khỏe này Mít. Người ta nói gì thì mặc kệ người ta, không phải buồn con ạ. Con cứ sống theo cách con muốn là được, đừng để phán xét của người khác ảnh hưởng đến cuộc sống của con Mít à”. Mẹ tôi nói xong liền bước ra khỏi phòng.

Mẹ tôi nói đúng, từ trước đến nay tôi chỉ để ý phán xét, bình phẩm của người khác để sống. Nếu họ khen thì tôi vui, còn họ chê tôi buồn. Tôi đang sống để làm hài lòng người khác chứ không sống cho chính mình. Ngay cả khi đôi chân của tôi không có sẹo người khác cũng đem tôi ra mà nói. Vậy nên, kể từ hôm mẹ nói vậy tôi đã đưa ra quyết tâm “Sống và tin tưởng chính bản thân mình”

Bầu trời hôm nay thật đẹp, tôi mặc trên mình chiếc váy liền thân, ngang đầu gối màu xanh pastel sải bước đến công ty với nụ cười nở trên môi.

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Con gái thật lạ thích tìm lại những điều đã cũ để rồi tự làm đau chính mình | Radio Tình Yêu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giữa cơn say và vết thương cũ

Giữa cơn say và vết thương cũ

Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

back to top