Phát thanh xúc cảm của bạn !

Dốc mơ

2020-07-24 01:20

Tác giả: Vinh Phạm


blogradio.vn – Những con hẻm dốc, anh càng đi càng tin chắc rằng mình đang quay ngược thời gian. Chỉ cần anh đi thẳng một mạch, luôn thẳng một mạch và chịu khó buông mình. Dưới chân, bóng tối sẽ sáng dần, ngày sẽ rạng và lại một lần nữa, mặt trời tháng sáu sẽ tỏa nắng.

***

Trời đã về đêm, anh nheo mắt đọc mấy chữ trên một cái biển hiệu cũ kỹ còn sáng đèn: “Cho thuê phòng trọ sinh viên”, mấy chữ mà mười ba năm trước anh đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần khi nghiêng người qua cánh cửa sổ be bé của phòng số 7 nhìn ra. Chúng hắt lên bờ tường đối diện cái thứ ánh sáng vàng vọt, yếu ớt xen lẫn bóng đen chuyển động của những con côn trùng nhỏ bé đang mải mê nhảy múa không ngừng trước bữa tiệc đêm cuối cùng.

Anh thuê phòng tại một nhà nghỉ bình dân trong hẻm. Vì mệt mỏi nên anh tắt đèn và cố đi ngủ sớm. Trong giấc ngủ chập chờn, anh nghe thấy giọng cô, mỗi lúc một xa xôi và mờ dần: “Cảm ơn cậu nhé. Tạm biệt”. Khi tỉnh dậy, trong căn phòng ấy, anh nhận ra mình đã mất mười ba năm mới đi qua được con hẻm đó. Dù nó rất ngắn và dốc. Dù chỉ cần buông mình mà đi.

docmo1

Đêm ấy, cái đêm mà cả bọn chia tay nhau sau khi đã hoàn thành khóa ôn thi đại học trên Đà Lạt, anh gửi cô bản vẽ phác họa bằng chì cùng tấm ảnh mẫu người ông mà cô đã nhờ hôm trước. Và chỉ thế thôi. Anh và cô đã vụt ngang qua đời nhau đơn giản như thế. Thời gian gần bên không nhiều, nhưng nó đủ để anh cảm nhận được sự rung động đầu đời nơi con tim non trẻ tuổi mười bảy.

Đến bây giờ anh vẫn chẳng hiểu tại sao lúc ấy mình không giữ liên lạc. Hay anh đã xin và đã quên? Ký ức chắp vá. Cứ như tất cả mọi thứ đều đã trôi tuột vào hư không. Vô định. Vậy mà cảm xúc vẫn còn vẹn nguyên được cơ đấy.

Mười ba năm sau, hư không vẫn ở đó. Anh bước chân vào và chao đảo với lực hút mạnh mẽ của một cái hố đen. Nhưng dù anh chẳng gồng mình, nó vẫn chẳng cuốn anh đi được. Bởi vì anh trống rỗng. Nhìn kỹ thì dường như từ rất lâu rồi, ngưỡng cửa ấy cũng chẳng có ai bước qua cả. Đêm ấy, liệu cô có thoáng ý muốn ghi nhớ một điều gì đó về anh không? Hay cô đã có và cô đã quên? Một sợi dây liên hệ đầy vết cắt.

docmo2

Họ đã ở đó bao lâu nhỉ? Một ngày, một tuần, một tháng hay một năm? Hệt như những giấc mơ tưởng như rất dài nhưng khi bị một mũi tên nhói qua tim, ta đột ngột tỉnh giấc và nhận ra chúng chỉ mới bắt đầu được vài giây. Ngắn ngủi, rất ngắn ngủi:

“Có ai biết gì đâu

Thứ gọi là tình đầu

Thật quá đỗi mỏng manh

Khoảng cách em và anh”

Những con hẻm dốc, anh càng đi càng tin chắc rằng mình đang quay ngược thời gian. Chỉ cần anh đi thẳng một mạch, luôn thẳng một mạch và chịu khó buông mình. Dưới chân, bóng tối sẽ sáng dần, ngày sẽ rạng và lại một lần nữa, mặt trời tháng sáu sẽ tỏa nắng.

Có nên chăng để một giấc mơ theo đuổi suốt đời? Như một chiếc mũ, một cái ô hay một quyển sách mà ta vô tình để lạc mất trên một chuyến xe, hoặc chuyến xe vô tình ra đi cùng đống đồ ấy và chỉ còn ta đứng trong nhà chờ nhìn theo tiếc nuối. Như hư không ở lưng chừng dốc. Nếu có thể nhớ hết những giấc mơ thì bây giờ chắc ta phải có đến hàng trăm, hàng nghìn chiếc mũ, cái ô và quyển sách bị mất đấy nhỉ?

© Vinh Phạm – blogradio.vn

Xem thêm: Thương một người coi mình là tri kỷ

 

Vinh Phạm

"Sống và để người khác sống"

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lũ trẻ của rừng núi

Lũ trẻ của rừng núi

Nhưng tôi chưa bao giờ hỏi mẹ tôi tại sao học sinh lại quý mẹ như thế, tôi chỉ nhìn chăm chăm vào khung cảnh viễn tưởng mà mình tạo ra, mà quên mất mẹ tôi đã cống hiến biết bao nhiêu năm tháng ròng rã cho những búp măng non trẻ ấy.

Rồi một ngày...

Rồi một ngày...

Không một ai trong chúng ta có thể chấp nhận nổi người thân ra đi ngay trước mắt mình, và bây giờ thì tôi cũng vậy! Tôi cũng sợ mất bố, tôi cũng sợ mất mẹ và tôi cũng sợ một ngày nào đó, mình trở thành mồ côi...

Tình khi say

Tình khi say

Tình yêu là gì mà anh nhớ em thế Tình yêu là chi mà lòng say nhanh quá

Lời hứa tháng mười (Phần 5)

Lời hứa tháng mười (Phần 5)

Cô cứ nghĩ mình đã quên được tất cả và có thể sẵn sàng mở lòng với một mối quan hệ mới, nhưng hóa ra tận sâu bên trong, cô đang trốn tránh chứ không phải đối diện và quên được chúng. Cô có thật sự xứng đáng với người con trai này không?!

Người thông minh dùng nguyên tắc

Người thông minh dùng nguyên tắc "7-3" trong đối nhân xử thế, nhờ vậy cuộc đời sóng yên biển lặng

Trong đối nhân xử thế, những bí mật quan trọng vẫn nên được che giấu và không để người khác biết.

Phụ nữ 4 con giáp này được hưởng phúc về đường tình duyên, càng lớn tuổi càng hấp dẫn

Phụ nữ 4 con giáp này được hưởng phúc về đường tình duyên, càng lớn tuổi càng hấp dẫn

Thời gian trôi qua, có những thứ càng trở nên quý giá, giống như rượu càng ủ lâu càng thơm. Vẻ đẹp của 4 con giáp này cũng tựa như vậy.

Một mình trong đêm

Một mình trong đêm

Và cô cũng biết rất rõ cô không thể xa công việc, xa đồng đội, xa ước mơ của cô là đem lại cuộc sống bình yên cho mọi người, như ngày nào cô đã thề và đã hứa rất xúc động rất dũng cảm trước cờ Tổ quốc cờ Đảng thân yêu.

Viết cho em

Viết cho em

Em viết cho em những năm còn vụn vỡ Lúc tình yêu em tìm chẳng thấy đâu Trái tim em găm đầy mảnh dao nhọn Và em ước gì mình chưa từng thương ai

Ngày bố đi

Ngày bố đi

Nó bắt đầu biết giúp mẹ làm việc, cái mảnh sân đầy lá hôm nay đã được bàn tay vụng về nhỏ xíu đó quét gọn, đống chén bát chất đống đó đang dần dần được vơi đi, mấy bộ quần áo hình như mấy ngày chưa giặt cũng đã được nó đem đi sưởi nắng cùng dàn hoa thiên lý. Nó dần hiểu chuyện hơn.

back to top