***
Không phải là con đường, mà chỉ là một đoạn đường thôi, ta đã đi cùng nhau, rất ngắn.
Nếu nói đời người dài một tấc thì thanh xuân chẳng được đến nửa phân. Những gì đẹp đẽ, rực rỡ nhất thường chỉ đến một lần. Chợt nhớ câu thơ "Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt". Hãy để thanh xuân rực rỡ dù chỉ một khoảnh khắc thôi cũng được. Để sau này đi qua, dẫu có tiếc nuối thì cũng không phải hối hận.
Ta từng có thời tuổi trẻ không chỉ đẹp mà còn rất ý nghĩa. Để nhớ, để yêu, để hoài niệm. Sẽ chẳng còn phải hối tiếc vì đã sống hết mình cho tuổi trẻ ấy. Sống hết mình để tận hưởng những giá trị tốt đẹp mà cuộc sống ban tặng cho ta. Bạn biết đấy? Tuổi xuân của mỗi người kéo dài chả được bao lâu, cũng như thời kỳ đỉnh cao vinh quang trong sự nghiệp của ai đó, cũng chỉ tồn tại một thời gian ngắn. Tình yêu cũng vậy. Phàm là cái đẹp thường tan biến nhanh. Thanh xuân ngắn quá, ngắn bằng thời gian rực rỡ của một loài hoa từ khi nở đến lúc úa tàn.
Có phải là do duyên số nên ta chỉ đi chung với nhau được một đoạn đường, đoạn đường ngắn ngủi? Phải không anh?
Anh còn nợ em hay ta còn nợ nhau. Cái nắm tay chưa trọn, hơi ấm tan mau, con tim bối rối. Nụ hôn trao nhau cũng vội vàng như ánh nắng vụt tắt bên hiên. Anh còn nợ em không chỉ là một cuộc tình đã lỡ, anh nợ em cả cuộc đời này, nợ em trọn kiếp này, anh có biết?
Ngày hôm qua, khi ta còn thuộc về nhau. Tình yêu như một phép màu. Em từng nghĩ và ước ao: Có khi nào tuổi trẻ được hai lần thắm lại? Mà tuổi trẻ của em đã qua rồi. Em là cô gái, à không, em là một phụ nữ đã bước sang tuổi ba mươi. Em đâu còn trẻ nữa. Em, hiện tại chỉ còn có thể ngước mắt nhìn lại thời thanh xuân đã trôi qua một cách đáng tiếc. Em đã để vuột mất tuổi xuân cho mối tình đầu dang dở với những điều thầm lặng còn chưa viết thành câu. Một mối tình câm.
Em, hơn ai hết hiểu rõ mình đã để uổng phí xuân thì, đã để thanh xuân không ghi một dấu ấn nào, cứ lặng lẽ trôi đi như một khúc nhạc buồn, một bản tình ca dang dở. Suốt những năm tháng đó, em thu mình như một con ốc, lặng lẽ giữa tất cả mọi người. Thậm chí ngay cả những mối quan hệ tiềm năng cũng tự tay mình cắt đứt. Em còn nợ chính mình ở thời khắc thanh xuân, bỏ lỡ một nhịp so với các bạn đồng trang lứa. Cứ thế, em đi theo kiểu của con tôm với những bước giật lùi. Đến khi ngoảnh mặt lại thì mọi thứ đã qua đi. Thời gian nhanh như ánh sáng, chớp mắt một cái tự nhìn lại mình mà thấy xót xa. Thấy mình chẳng có gì và cũng chẳng có gì để nhớ, để ghi dấu ấn cho một khúc xuân thì. Cuộc sống đơn điệu, nhàm chán và tẻ nhạt. Chẳng khác là mấy hai nàng Kiều (Quỳnh và Dao) trong Tỏa nhị Kiều của Xuân Diệu. Chỉ khác là em vẫn có một công việc để làm, dù công việc ấy đôi lúc bất ổn, thăng trầm.
Rồi anh đến, thắp sáng thanh xuân cho em thêm lần nữa, làm sống dậy tuổi đôi mươi đã bị bỏ lỡ bấy lâu. Thế mà em vẫn ngập ngừng, do dự, sợ bị tổn thương, sợ đủ điều. Sự cẩn trọng và cầu toàn của một phụ nữ ba mươi đã khiến em một lần nữa đánh mất tình yêu. Phải chăng em sinh ra là để tận hưởng những thứ bắt đầu, để sự tiếc nuối, trăn trở cứ dằn vặt mãi không thôi. Phải chăng những kẻ cầu toàn luôn là những kẻ thất bại?
Tình yêu anh dành cho em đến trước tình yêu trong em. Tình yêu ta dành cho nhau chẳng đến cùng một lúc. Tấm chân tình của anh khi đã đủ để chinh phục trái tim khó bảo cùng sự đa nghi luôn tồn tại trong tính cách của em. Kẻ cẩn trọng và quá đỗi cầu toàn. Thì anh đã bắt đầu chán nản sau hơn hai năm tìm đủ mọi cách mà chưa tìm được lối vào trái tim em. Lúc anh bắt đầu dao động, có một hình bóng mới trẻ trung, hấp dẫn bắt đầu choán ngợp hồn anh. Lúc mà anh chuẩn bị từ bỏ thì con tim em lại rộn ràng lên tiếng. Và rồi, nỗi tự ái, hờn ghen cùng niềm tin đã vụn vỡ ít nhiều đẩy tình yêu của chúng mình xuống bờ vực thẳm, sâu hun hút, dài vô tận.
Biết là trong lòng vẫn có nhau nhưng rút cục cả hai vẫn im lặng. Em biết, mình đã sai khi đã tuôn ra lời lẽ xúc phạm đến lòng tự trọng của một người đàn ông trong anh. Em biết, lời nói của em dẫu nhẹ nhàng nhưng là nhát dao cứa lòng anh đau nhói. Và rồi, ta cứ thế xa nhau, xa mãi. Suốt một thời gian dài tiếp sau, cả hai vẫn nhớ về nhau trong nỗi đau đáu khôn cùng, vẫn chờ đợi nhau trong thinh lặng, vẫn chẳng tìm được ai thay thế. Giữa hai người vẫn có một bức rào ngăn cách, thật khó để quay lại với nhau, cũng chẳng cách nào trở lại như xưa.
Sau tất cả, em nhận ra chỉ khi nào duyên đủ lớn, phận đủ sâu mới có thể đi chung một con đường. Có những việc xảy ra như là sự sắp đặt của số phận trong khi con người lại dễ buông xuôi, không chịu cố gắng đến cùng. Sau tất cả, em nhận ra em còn nợ chính mình một thanh xuân dang dở, vỡ vụn, một hạnh phúc đánh rơi cả khi nó đang ở trong tầm tay em vẫn để vụt mất. Ngay cả khi em được trao thêm một cơ hội, gần như là cơ hội cuối cùng, bù đắp cho những mất mát bỏ quên lúc tuổi trẻ, coi như thanh xuân đến muộn, hay tự coi đó là quãng thanh xuân ít ỏi còn sót lại cũng được. Sau tất cả, đến giờ phút này em nhận ra mình còn nợ nhau cả cuộc đời anh ạ! Nếu có thể, kiếp này chẳng được chung đôi thì mình hẹn nhau kiếp sau anh nhé!
Đã có thể cùng nhau đi một đoạn đường rồi, chỉ mong đừng ngược hướng với nhau. Đã có thể cùng nhau đi một đoạn đường rồi, chỉ mong hãy cùng nhau đi hết. Đoạn đường ấy đã in dấu chân nhau, đã khắc tên nhau và trái tim của mỗi người trên đó. Dẫu là chưa đủ, bởi cần sự bao dung, thứ tha, thấu hiểu và cảm thông lẫn nhau. Hơn cả là sự cố gắng thật nhiều của cả hai... Nếu không chúng mình mãi mãi chỉ có thể đi chung một đoạn đường mà thôi.
© Ha Thuy – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết Nợ thanh xuân một lời xin lỗi. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.