Phát thanh xúc cảm của bạn !

Điều ước không của riêng ai

2021-09-15 01:15

Tác giả: Hoa Thuỷ Phong


Thanh xuân nơi đây, là hoài bão nơi đây,

Khi tuổi trẻ với khát vọng dâng đầy.

Trái tim nóng rực lòng bầu huyết quản,

Đôi bàn chân những rong ruổi bao ngày.

 

Ta còn trẻ ừ thì ta còn trẻ.

Mê mải theo những ước muốn hăng say.

Với quyết chí ta làm cho kì được.

Cho bõ công gian khổ chịu bao ngày.

 

Đến đây đi nào ô kìa bao thử thách,

Sức làm trai xin nguyện sẽ gánh gồng,

Đôi vai này dẫu trăm cân nghìn lạng,

Cũng không hàng trước sương gió mưa dông.

 

Tuổi thanh xuân mặt trời hồng rực rỡ.

Gió thổi đến đâu là tay đã phất cờ.

Đời trai trẻ là một lời nhắc nhở.

Dặn lòng mình thực hiện những giấc mơ.

 

Tuổi trẻ bão dông sắp trở thành muôn thuở.

Tuổi lãng mạn và tràn ngập chất thơ.

Sắp khép lại bắt đầu trang sử mới.

Trang sử đây, một nửa của cuộc đời.

 

Lại gồng gánh, lại đương đầu gian khó.

Thấm ướt đôi vai giọt mồ hôi đã đổ.

Trái tim nóng ngày nào đã suy tính, lo toan.

Vì ba chữ gọi là gia đình nhỏ.

 

Đời đàn ông đơn giản là thế đó.

Tuổi trẻ thời chẳng qua trong gian khó.

Lập gia đình là vun vén chăm lo.

Huyết quản con tim là một màu máu đỏ.

 

Tuổi thanh xuân ước mình luôn vùng vẫy

Lập gia đình ước hạnh phúc trao tay.

Điều ước tuy là đơn giản vậy.

Nhưng nó là điều ước chẳng của riêng ai.

 

© Hoa Thuỷ Phong - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Blog Radio 481: Kẻ giấu những giấc mơ

 

Hoa Thuỷ Phong

Kết nối trái tim với trái tim bằng chân thành cởi mở, kết nối con người với con người bằng gợi nhớ những yêu thương.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn

Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn

Bây giờ ngồi đây viết những dòng tâm sự này trái tim tôi bỗng cảm thấy bình yên đến lạ, dường như tất cả những thách thức vất vả trước kia sảy đến để tôi thay đổi, trưởng thành. Tôi từ một con người lạc lõng mỏng manh nay đã trở nên kiên cường, từ một cô gái khép lòng nay đã mở rộng trái tim. Tôi biết yêu đời yêu mình, tôi rạng ngời hơn bao giờ hết, tôi thầm cảm ơn cuộc sống đã cho tôi vấp ngã cho tôi đau đớn để tôi trưởng thành, tôi nhận ra sau cơn bão tố đau thương dù bị vùi dập nhưng ngọn cỏ ven đường như tôi lại trở nên xanh hơn thắm hơn, cảm ơn cuộc đời.

Đôi lúc ta ngoảnh lại

Đôi lúc ta ngoảnh lại

Đến đây thì tôi tin người bạn của tôi chắc đã hiểu và biết dù chưa trọn vẹn lắm, rằng một người làm công việc về chính trị là như nào. Là người có một cái đầu và một trái tim lớn hơn những người khác đó bạn.

Sáo sang sông

Sáo sang sông

À ơi ơi à, à ơi Sổ lồng chim sáo, lả lơi hiu buồn Bậu đi em xót, em thương Ruột gan quặn lại, thiên đường mở ra.

Mẹ của em

Mẹ của em

Mẹ nấu ăn, ngon không chê vào đâu Dạy con học thì rất là kiên nhẫn Mẹ dạy em vươn lên bằng học vấn Biết nỗ lực, kiên trì sẽ thành công.

Thương!

Thương!

Nếu ai đã thiếu thốn quá nhiều tình thương của người thân ruột thịt mới có thể hiểu được những run rẩy, những chơi vơi mà cậu bé ấy dồn hết vào những câu hỏi với Ngân. Còn cô thì cố nuốt xuống những xúc động đến nghẹn ngào và cố nói ra những điều mạnh mẽ, những điều cứng cỏi

Nuôi dưỡng lại những rung động trong mình

Nuôi dưỡng lại những rung động trong mình

Hình như ta đã đi thật xa để tìm một vì sao mơ ước đâu đó trong vũ trụ ngoài kia. Nhưng sau một hành trình dài gian nan, ta nhận ra vì sao ấy đã luôn đồng hành với mình từ thuở ban đầu. Hãy bước đi để hiện thực hóa những ước mơ trong đời, sống quyết liệt để không hối tiếc vì điều gì cả. Nhưng đừng bỏ quên những rung cảm, những yêu thương trong trái tim mình. Nếu có lỡ "bước xa bờ cỏ", hãy tìm lối trở về.

Bụi phấn

Bụi phấn

Con cứ ngỡ bụi phấn còn đọng lại Làm tóc thầy có phải trắng thêm không? Để chiều nay một chút nắng đầu đông Nhìn đâu đó nghe cõi lòng xa vắng.

Mùa thu yêu thương

Mùa thu yêu thương

Ánh nắng cũng tắt đi sớm hơn để nhường chỗ cho những cơn gió dìu dịu êm êm thoảng về, tất cả rất dễ dàng gieo vào lòng người một chút bình yên.

Con nhà giàu

Con nhà giàu

Những đứa trẻ sung sướng từ bé định ra quy luật là cuộc sống sống trong nhung lụa. Chúng bước xuống từ những chiếc xe hạng sang nhìn những đứa nhỏ kéo xe bằng đôi mắt khinh khi như cách ba mẹ chúng nhìn những gã phu lái những chiếc xe lam cọc cạch.

Hạnh phúc đến từ những điều nhỏ bé

Hạnh phúc đến từ những điều nhỏ bé

Cũng đã hơn ba năm kể từ ngày tôi đặt chân lên đất Sài Gòn tôi lại thấy Sài Gòn nhỏ bé, không còn hào nhoáng xa hoa nữa trong đôi mắt của tôi ngày xưa nữa. Tôi không hiểu vì sao, nhưng có lẽ tôi phải tự hỏi mình rằng đến bao giờ tôi mới thỏa lòng mình với những điều mới mẻ, bởi tôi hiểu rằng bản thân tôi rất dễ thích một điều gì đó nhưng lại rất chóng quên một điều gì đó, đôi lúc tôi cũng tự hỏi rằng mình đang tìm kiếm điều gì và muốn làm gì cho cuộc đời này.

back to top