Phát thanh xúc cảm của bạn !

Điều khắc nghiệt mang tên hiện đại

2016-06-10 01:29

Tác giả:


blogradio.vn - Cuộc sống càng hiện đại, càng khiến con người ngày càng đi vào ngõ cụt mà chẳng thấy lối thoát. Là người ta tự đưa mình vào ngõ cụt, nhưng rồi lại đổ lỗi cho cuộc đời, nhưng có ai hay biết rằng, đó là cách chính ta tự chọn thả trôi bản thân, chứ không ai ở ngoài kia có quyền đưa đẩy hay xô ngã ta dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Chợt nhận ra, giữa cuộc đời bộn bề những lo toan, càng trưởng thành, ta thường đổ lỗi cho số phận, thay vì tự nhận lấy trách nhiệm về mình, và sau đó quyết tâm sửa đổi, như những ngày thơ dại vẫn hay làm.

***

Từng nấc thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, chẳng ai có thể níu giữ được nó. Cuộc đời là một giấc mơ dài, và một kiếp người chỉ luẩn quẩn trong vòng tuần hoàn Sinh-Lão-Bệnh-Tử, ai biết ngày mai rồi sẽ ra sao, sẽ trôi dạt về phương trời nào.

Cuộc sống là một chuỗi những thời khắc “quá khứ - hiện tại – tương lai” được xâu kết lại với nhau, bởi một thế lực vô hình nào đó. Nhiều lúc, muốn thả trôi bản thân, để đắm chìm vào quá khứ. Tuy biết, việc tự đắm chìm vào quá khứ là biểu hiện của sự vô trách nhiệm ở thì hiện tại. Thế nhưng, biết làm sao được, khi những hồi ức khi xưa, lại khiến lòng ta hạnh phúc và thảnh thơi hơn cả cái hiện tại lạnh nhạt này gấp trăm nghìn lần.

Thế giới này, nơi chúng ta đang sinh sống, hình như đã chẳng còn mang dáng dấp của ngày xưa. Dù biết rằng, mọi thứ đều có thể thay đổi theo thời gian, nhưng, có quá nhẫn tâm không khi đã biến đổi mọi thứ một cách không ngờ như thế.

Những ảnh hưởng của công nghệ số đã và đang "phủ sóng" khắp mọi nơi trên mọi miền đất nước, từ thành phố cho đến thôn quê, từ nông thôn cho đến thành thị, người người nhà nhà dần bị “vùi lấp” bởi những thiết bị số, bị chúng đè bẹp không thương tiếc, và mặc cho nó điều khiển mà chính bản thân cũng không hề hay biết.

Và khi dần bị cuốn theo những lớp sóng vội vã của dòng đời, người ta hầu như mất đi những cảm giác mà vốn dĩ trước đây đã từng cố gắng bồi đắp.

Điều khắc nghiệt mang tên hiện đại

Những cảm xúc lạnh nhạt và thờ ơ dần lên ngôi, chiếm đóng, và ăn mòn tận sâu trong tâm thức của mỗi người. Tự xem sự quan tâm của mình thành "nỗi phiền hà" của người khác, ém nhẹm sự nồng nhiệt chăm sóc người khác vào sâu tận tâm can, nơi mà chẳng ai có thể chạm vào.

Ta luôn cố gắng trưng bày những cảm nghĩ của mình về cuộc sống, những nỗi chán nản của bản thân về cuộc đời, ngay trên những trang mạng xã hội ảo. Như phơi bày ra cho những người không quen biết thấy rằng: "Tôi đang mệt mỏi lắm!", nhưng rồi có ai không, trao cho bản thân một lời ủi an. Kết quả là, chẳng có ai cả.

Ta mặc nhiên cứ cố gắng vun đắp những mối quan hệ trên mạng xã hội ảo. Mà quên mất rằng, ở ngoài kia, cuộc sống thật, vẫn không ngừng chờ đợi ta quay ra để tạo dựng một mối quan hệ mới. Ta lơ là với chính cuộc sống thường nhật của chính mình, chỉ để quay cuồng trong lối sống của “âm hưởng hiện đại”.

Ta có xu hướng sẵn sàng bày tỏ nỗi niềm với những người xa lạ, bởi luôn nghĩ rằng người ta có thể sẽ cảm thông và đồng cảm. Nhưng, có hay không một sự quan tâm chân thành. Ngoài gia đình, những người thân, và chính bản thân ta, có vẻ như chẳng ai có thể thấu hiểu trọn vẹn nỗi niềm của ta hay thậm chí là họ chẳng màng để tâm đến những lời ta nói. Thế mà, ta thậm chí còn không thể mở miệng nói rằng: "Tôi đơn độc lắm!" hay “tôi mệt mỏi với cuộc đời này lắm!” với những người thân thiết bên cạnh. Chả nhẽ, việc mở lòng để được người thân thấu hiểu, lại khó khăn đến thế sao?

Điều khắc nghiệt mang tên hiện đại

Đã đôi lần từng ước chuỗi thời gian ngày xưa có thể quay lại lần nữa. Khi mà, người người nhà nhà cùng cười nói với nhau. Người ta sẵn sàng trao cho nhau những ánh nhìn thân thiện, và những nụ cười nồng ấm luôn hé trên môi. Mặc dù, chỉ là những người dưng khác họ, không hề có cùng huyết thống. Nhưng mỗi khi thoáng qua nhau, họ vẫn không ngần ngại thể hiện sự thân thiện của mình trên từng chuyển động của khuôn mặt.

Có đôi khi tôi chỉ muốn ước rằng, giá như thế giới ảo đừng lên ngôi hay thậm chí đừng xuất hiện thì tốt biết bao. Có thể sẽ bất tiện, nhưng thay vì thế, chúng ta lại mặt đối mặt và trao cho nhau những cái nhìn nồng ấm, mà chẳng cần phải vất vả biểu hiện những cảm xúc qua cái khung bé tí hin trên màn hình máy tính hay điện thoại.

Vảng vất trong những ký ức cũ, ngày xưa thật sự đã từng rất đẹp. Khi ấy, trẻ con vẫn vô tư cười đùa với nhau, cùng nhau rong ruổi qua từng cánh đồng bờ đê. Cùng chơi những trò chơi mà-chỉ-trẻ-con-mới-có-thể-tham-gia. Vậy mà giờ đây, những đứa trẻ đã quá “bất hạnh”, khi những trò chơi dân gian khi xưa hầu như chẳng còn hiện hữu, thú vui của chúng chỉ là những trò chơi vô bổ trên những trang mạng ảo, và thứ mà chúng cần chỉ là một chiếc smartphone.

Cuộc sống càng hiện đại, càng khiến con người ngày càng đi vào ngõ cụt mà chẳng thấy lối thoát. Là người ta tự đưa mình vào ngõ cụt, nhưng rồi lại đổ lỗi cho cuộc đời này nọ, nhưng có ai hay biết rằng, đó là cách chính ta tự chọn thả trôi bản thân, chứ không ai ở ngoài kia có quyền đưa đẩy hay xô ngã ta dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Chợt nhận ra, giữa cuộc đời bộn bề những lo toan, càng trưởng thành, ta thường đổ lỗi cho số phận, thay vì tự nhận lấy trách nhiệm về mình, và sau đó quyết tâm sửa đổi, như những ngày thơ dại vẫn hay làm.

© Hồ Thảo – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

back to top