Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bạn sẽ vẽ gì cho bức tranh cuộc sống?

2009-08-04 11:44

Tác giả:


Blog Việt

 

“Trong tia nắng của bình minh sớm mai còn nghe đâu đó những hơi ấm của lời yêu đắm say".

 

Để trọn vẹn một tình yêu không chỉ có những khoảng ồn ã của cuộc sống, mà còn cả những hạnh phúc vô bờ từ nụ cười của những người cần mình giúp đỡ.

 

Có một blogger đã từng viết: Cuộc sống này có màu gì?

 

Và rồi một blogger khác đã từng trả lời: Màu của cuộc sống là bảy sắc cầu vồng.

 

Khi không khí oi ả còn đương ngột ngạt đến tận cùng ngóc ngách của sự sống, khi niềm tin và sự hoài nghi chiếm chọn buồng phổi của hơi thở vốn yếu ớt trong con người thì bảy sắc ấy liệu có tồn tại?

 

Tất nhiên là không rồi. Nó sẽ chỉ là một màu xám xịt những u mê mà tăm tối, bức bối mà người ta không thể giải tỏa.

 

Vậy ra, màu của cuộc sống cũng biến đổi được đấy...

 

Ừ, phải biến đổi chứ, mà biến đổi thật nhiều nữa là khác. Biến đổi cho đến khi khung màu chuẩn của con người vỡ tung ra và bão hòa trong bể đời mênh mang vô tận này.

 

Và khi có hộp màu ấy rồi, người ta sẽ làm gì nhỉ?

 

Ảnh minh họa: haneiMJ

Tất nhiên không phải để vứt đi rồi, bản chất tham lam của con người là không bao giờ ngừng lại... Người ta sẽ rút cả máu, nước mắt và cả những gì quý giá, yêu thương nhất trong đời mà trộn lại, vo tròn để tạo ra chất kết dính hỗn tạp và không ngừng nhỏ lên những loại bột kim loại người ta gọi là cảm xúc để tạo ra một cây bút vẽ cuộc sống của chính mình.

 

Với cây bút vẽ của mình, người ta lại vẽ lên thật nhiều nhiều những điều bản thân họ đôi khi không biết ý nghĩa của nó. Họ đưa bút một cách vô thức và không hiểu những nét vẽ mình tạo ra sẽ thành hình thù gì. Nhưng nó sống và không ngừng trỗi dậy – những hình vẽ ấy – nó là một loại sinh vật ăn bám, sống kí sinh trên tư tưởng và những chỉ thị của bộ não con người. Có một số đã ở bên họ, an ủi họ và lắng nghe họ. Một số khác điều khiển ngược lại những người đã vẽ ra chúng, kéo họ xuống vũng sình lầy lội, nhơ nhuốc của điểm cuối tâm hồn. Chỉ  tới khi bạn kiểm soát được con người mình bạn mới có thể kiểm soát được nét vẽ của mình.

 

Con người vốn tham lam và gần như là vô vọng trong việc dạy họ cách bắt đầu từ những nét đơn giản hơn. Và như vậy, những nét loạn bút, những nét mất kiểm soát nguệch ngoạc, từ run rẩy đến mạnh mẽ kéo ra, lan tràn như một con virut đục phá không thể kiềm chế …

 

 Ôi bạn à.. hãy bình tâm lại đi nào, hãy ngừng những nét lớn lao để học cách vẽ cho cuộc sống mình những đường thẳng, đường cong đơn giản đã.

 

Ảnh minh họa: couuline.

Hãy dựng lên một phác thảo cho niềm tin và từng nét vẽ lên bức tranh, sinh linh mà mình cần.

 

Hãy học cách vẽ một hình tròn trước khi vẽ một quả cam.

 

Hãy học cách vẽ một niềm tin trước khi vẽ ra một hạnh phúc.

 

Hãy học cách vẽ sự tha thứ trước khi vẽ sự yêu thương…

 

Và trên hết, hãy học cách vẽ ra ước mơ, không phải để nó nhấn chìm ta xuống mà để dẫn lên cao thật cao, con đường dẫn tới phía trước…

 

Vậy sẽ vẽ chứ?

 

Vẽ đừng run tay và đừng chùn lại.

 

Ừm, tôi sẽ vẽ một thiên thần… khi ngòi bút còn chưa dừng lại. Tôi sẽ vẽ lên thiên thần ấy từ chính những hình tròn, hình vuông, nét gạch, nét xiên…

 

Còn bạn, bạn sẽ vẽ gì đây?

 

 

Dù bạn đang dùng dịch vụ Blog nào, Blog Việt vẫn là người bạn đồng hành cùng cộng đồng Blogger Việt. Hãy chia sẻ những bài viết và đường link blog hay bạn muốn chia sẻ tới chúng tôi như thường lệ bằng cách gửi theo mẫu sau hoặc gửi email về địa chỉ blogviet@vietnamnet.vn

 

Cám ơn bạn. Bài viết của bạn sâu sắc và hay quá! Tôi sẽ vẽ con đường. Một con đường bình thường như mọi con đường. Một con đường có mưa, nắng. Một con đường lồi lõm ổ gà. Một con đường có biển chỉ dẫn, đèn tín hiệu.. Nhưng cuối con đường sẽ có một ngôi nhà thật lớn đủ để cho những tấm lòng biết yêu thương, những con người có niềm tin, ước mơ vào cuộc sống tương lai...

,
, gửi lúc 31/07/2009 22:52:44

Hãy học cách vẽ một niềm tin trước khi vẽ ra một hạnh phúc. Hãy học cách vẽ sự tha thứ trước khi vẽ sự yêu thương… Tôi sẽ vẽ YÊU THƯƠNG và màu HẠNH PHÚC cho bức tranh của mình ^_^. Và sẽ như thế.......... Tôi hoàn toàn giống bạn!

,
QHTD, YT , gửi lúc 31/07/2009 16:41:47

Bài này hay thật, cuộc sống có muôn màu mà, vẻ gì mà không được nhưng phát thảo mới là ý nghĩa của nó. " Hãy học cách vẽ một niềm tin trước khi vẽ ra một hạnh phúc."

,
vnit_plk, gửi lúc 29/07/2009 21:23:54

Tôi sẽ vẽ lên đó bằng những cảm xúc và màu sắc thật của mình. Dù nó đẹp hay xấu đi nữa, tôi vẫn sẽ luôn vẽ một mặt cười kế bên . Và mọi thứ sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Chỉ vậy thôi.

,
trangnt778, TPHCM , gửi lúc 29/07/2009 20:04:10

Tôi rất thích bài viết này. Đơn giản vậy thôi

,
Khúc Thụy Du, ĐT , gửi lúc 29/07/2009 12:30:45
 

Chỉ tới khi bạn kiểm soát được con người mình bạn mới có thể kiểm soát được nét vẽ của mình. Tôi chưa biết mình có đủ sức để kiểm soát mình hay không nhưng tôi vẫn sẽ vẽ những nét vẽ riêng mà tôi cảm thấy cần!

,
dinh nguyen hoang anh, gửi lúc 29/07/2009 09:23:09

Hãy học cách vẽ một niềm tin trước khi vẽ ra một hạnh phúc. Hãy học cách vẽ sự tha thứ trước khi vẽ sự yêu thương… Tôi sẽ vẽ YÊU THƯƠNG và màu HẠNH PHÚC cho bức tranh của mình ^_^. Và sẽ như thế..........

,
hoatulip_usd89, Long an , gửi lúc 29/07/2009 07:43:48

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

back to top