Đến lúc em dừng lại
2022-01-02 01:30
Tác giả:
Hồng Nguyễn
blogradio.vn - Em cuời lên xem nào, anh thích em cuời, em cuời răng khểnh sẽ phát sáng. Thật giống cô ấy.
***
Đêm khuya, ánh trăng tròn vành vạnh nhấp nhô trên nền trời quang đãng. Tôi mở tung cửa sổ, để cái gió se lạnh thoang thoảng hương hoa sữa tấp vào da mặt, ở thành phố xa lạ này, gió lạnh cùng hương thơm nồng nàn của hoa sữa khiến thần trí tôi có thể thanh tỉnh đôi chút. Hít vào một hơi, tôi bật màn hình điện thoại, không có lấy một cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào từ anh suốt một tuần qua. Bần thần trong giây lát, tôi lại lầm bầm tự nhủ với bản thân mình. "Dương à! Mày tỉnh lại đi thôi"
Tôi là một cô gái bình thường, ngoại hình, học thức cùng công việc chỉ bình thường như bao nguời khác, có lẽ, khi ném tôi vào trong đám đông, điều duy nhất mọi nguời thấy tôi có điểm đặc biệt là chiếc răng khểnh đã được tôi bỏ bao tâm tư tu dưỡng gắn lên nó một viên đá nhỏ trong suốt như pha lê. Tôi chưa từng nghĩ mình cuời lên sẽ như thế nào, chỉ biết rằng trong suốt quãng thời gian yêu anh, anh luôn muốn tôi cuời, nên trước mặt anh, tôi chưa bao giờ để ra sự buồn bã.
Mẹ tôi từng nói tôi là một con sâu luời chính hiệu, học hành dễ như thế mà tôi cũng chẳng cố mà vượt qua, chả thế mà giữa năm lớp 12, khi các bạn đồng trang lứa lo dùi mài kinh sử để bước sang giảng đường đại học. Còn tôi lại làm ra một quyết định táo bạo là bỏ học giữa chừng, xin vào làm nhân viên bán hàng trong trung tâm thương mại. Đầu óc tôi trước giờ rất chi là thực dụng, tôi luôn quan niệm rằng học hành cũng chỉ để kiếm tiền, tôi nghỉ học kiếm tiền sớm hơn một chút, chẳng phải khỏi mất công đi đường vòng vo 4 năm đại học hay sao. Bởi thế mà lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi như được khai sáng, lần đầu tiên tôi ngộ ra chân lý cái sự thực dụng của mình nó nực cuời đến thế nào. Anh tài giỏi, điển trai, thần thái thu hút, chỉ hơn tôi 5 tuổi, anh đã là quản lý chuỗi bán hàng của chúng tôi. Không biết có nên gọi cảm giác của tôi đối với anh là yêu từ lần đầu tiên gặp mặt hay không, chỉ biết rằng, lúc đó anh trong lòng tôi như trở thành tín ngưỡng, anh trong mắt tôi cao quý, đẹp đẽ hơn cả thần.
Từ lúc nào, trong lòng tôi hạ xuống quyết tâm đi học lại, bố mẹ nhìn tôi như nhìn nguời ngoài hành tinh rơi xuống trái đất. Trở lại trường, tôi như trở thành con nguời khác, trước đây học hành đối với tôi chỉ như đuổi ong bắt bướm, bây giờ tôi chỉ hận tạo hóa không cho một ngày 30 tiếng, tôi học ngày học đêm, học quên trời đất. Nhưng vì trí tuệ vốn không giỏi giang như nguời ta nên trong kỳ thi vào đại học, tôi miễn cưỡng đỗ vào một trường tầm trung.
Vì có thể thường xuyên gặp anh, tôi không ngại vừa học đại học vừa tiếp tục bán hàng ở nơi đó. Vì để gây ấn tượng với anh, tôi vô cùng vô cùng chăm chỉ, trong công việc tôi đâu dám lơ là một chút dù chỉ bé như cái vảy móng tay, tôi từ một đứa xuề xòa như cú vọ nay đã biết chải chuốt, điệu đàng hơn để mỗi khi anh nhìn thấy, tôi không phải đỏ mặt vì cái dáng vẻ không giống ai của mình nữa.
Hôm đó, nhân dịp sinh nhật anh, anh mời cả nhóm bán hàng của chúng tôi đi liên hoan. Đối với tôi đó là bữa liên hoan vui vẻ nhất, thậm chí khi liên hoan chia tay cấp 3 để vào đại học, tôi cũng không cảm thấy vui bằng
Ăn xong, một vài đồng nghiệp đứng lên ra về trước, còn chúng tôi lại tiếp tục rủ nhau sang hàng bên chiến đấu tiếp. Đám đàn ông gọi thêm bia, chúng tôi uống nước ngọt. Bây giờ tôi cũng chẳng nhớ hôm đó chúng tôi đã ăn những món gì, chỉ nhớ có cậu đồng nghiệp tên Sơn uống đã say mèm mà vẫn đòi cụng ly với anh, anh gật đầu, nhưng lại bị nguời kia chuốc cho hẳn vài cốc. Tôi suốt ruột, bên tai nghe văng vẳng tiếng nói của chính bản thân mình thốt ra.
- Đừng ép Khôi nữa, anh ấy uống nữa là say đấy
Cả nhóm bọn họ mắt chữ o mồm chữ a nhìn tôi, mặt tôi nóng ran, đỏ gay như gấc chín. Cả bọn thấy vậy cùng nhau phá lên cuời.
- Quản lý không uống, vậy cậu uống thay đi
Bấy giờ, cánh đàn ông đã ngà ngà say hết, họ rú lên phấn khích, tôi dõng dạc tuyên bố.
- Uống thì uống
Nhưng khi tôi vừa cầm cốc bia lên, anh liền giật lấy
- Cám ơn cô, để tôi tự uống.
Anh ngửa cổ, từ từ uống cạn cốc bia trong tiếng reo hò của mọi nguời, ánh đèn vàng vọt hắt lên khuôn mặt anh, hôm nay anh buồn, tôi nghĩ chắc chắn là như thế.
Tôi ngồi xuống một góc, cặm cụi gặm cánh gà nướng, cay quá, mắt tôi cũng nhòe đi, tu ừng ực liền mấy ly nước đến nỗi ruột gan còn cảm thấy lạo xạo.
Ngày hôm đó, lúc tàn cuộc đã muộn lắm. Tốp chúng tôi rủ nhau ra về, vừa xòe tay ra định vẫy taxi tôi lại nhớ ra anh còn ở trong đó, để mọi nguời về trước tôi nán lại đợi anh, bóng anh cao gầy liêu xiêu bước ra từ nhà vệ sinh của quán, anh say lắm rồi, bước chân đi dường như không còn vững, tôi lẽo đẽo theo sau anh được vài bước, thấy anh chực ngã tôi nhào lên định đỡ, bỗng nhiên anh kéo tôi vào lòng, tôi có thể thoang thoảng ngửi thấy mùi ruợu phảng phất ngay trên đầu, gió khẽ thổi, tóc mái tôi lòa xòa tung bay cọ cả vào da mặt. Giọng nói anh khàn khàn.
- Cô thích tôi phải không?
Anh nói ra câu nói ấy, tôi có cảm giác cái nóng hầm hập đang chạy dọc từ mang tai lan tràn ra tận cổ, giây phút đó tôi mất hết mọi khả năng phản ứng. Bất giác ngẩng lên thấy anh cũng đang nhìn mình, đôi mắt đen láy như phủ một tầng sương mỏng đổ ập xuống nguời tôi, khiến tôi quên cả hít thở. Nhìn thẳng vào mắt anh, tôi lấy hết can đảm gật đầu.
- Tốt lắm! Vậy chúng ta yêu nhau đi, em làm bạn gái tôi nhé.
Tôi thẫn thờ trong giây lát, anh đây là đang tỏ tình hay sao, sao giống với giấc mơ hơn bảy trăm ngày qua tôi hay mơ đến như thế, tôi nhéo tay mình một cái thật mạnh. Đau! cảm giác đau khiến tôi biết tất cả là sự thực, anh đang ngỏ lời với tôi, thời khắc đó, hoa xuân nở rộ trong tâm hồn thiếu nữ khiến tâm tình tôi nhộn nhạo, niềm hạnh phúc lan tràn từ tim lan đi khắp cơ thể. Tôi gật đầu, cái gật đầu đó tôi cứ ngỡ đã xóa hết tháng ngày tôi tương tư anh trong âm thầm khổ sở. Cuộc đời tôi từ đây rẽ sang hướng đi khác bởi tôi yêu anh, tôi được làm nguời yêu của anh.
Tôi không biết tình yêu của nguời khác như thế nào, nhưng chúng tôi yêu nhau theo cách đồng nghiệp tôi cho là lạ. Giả dụ như là anh đi công tác một tuần, nhưng tôi lại biết điều đó sau cùng thông qua một nguời khác, giả dụ như là chúng tôi cả tuần không gặp nhau, nếu tôi không chủ động, anh cũng sẽ quên mà không gửi cho tôi lấy một tin nhắn. Hay là tôi có thể vất vả cả buổi loay hoay trong bếp nấu cơm đợi anh đến ăn cùng nhưng anh không đến, điện thoại cho anh anh sẽ bảo là "Ồ! Anh quên mất, anh đi nhậu với bạn rồi".
Trong tình yêu với anh, tôi không dám cầu toàn, mà yêu anh bằng tất cả sức lực cùng sự hèn nhát mà mình có. Anh rất tôn trọng tôi, tôn trọng tới mức nay tôi đi chơi cùng ai, mấy giờ về anh cũng chẳng bao giờ hỏi tới. Đôi lúc tôi tự hỏi anh có biết ghen không nhưng chưa bao giờ dám tự đi tìm câu trả lời, tôi nâng niu, bao bọc tình yêu này đến mức thận trọng, ngỡ như duới chân mình là lớp băng mỏng, tôi chỉ cần bước sai một bước thôi nó sẽ vỡ vụn chẳng thể vãn hồi.
Thật lạ, rõ ràng nhiều lần biết tôi không vui, anh vẫn sẽ cố gắng ép tôi cuời, anh bảo tôi không cuời sẽ xấu lắm, anh muốn tôi đi gắn đá vào chiếc răng khểnh, tôi vốn sợ đau nhưng vì anh vui, tôi sẽ chẳng ngần ngại mà gật đầu.
Sinh nhật tôi, anh vui nên uống say quên trời đất. Trong men say, anh nhéo má tôi, xoa xoa lên chiếc răng khểnh.
- Em cuời lên xem nào, anh thích em cuời, em cuời răng khểnh sẽ phát sáng. Thật giống cô ấy.
Cơ miệng tôi cứng ngắc, tầm mắt nhòe đi, thân thể lạnh lẽo như ngâm trong nước đá. Cả đêm, tôi thẫn thờ bó gối ngồi duới nền nghe anh gọi tên nguời con gái khác. Một đêm này đối với tôi như một đời. Vậy mà khi trời sắp sáng, tôi lại hèn nhát không nhặt lên nổi dũng khí để đối mặt với anh.
Tình yêu mà. Ai yêu nhiều nguời đó sẽ thua, tôi thấm thía cái chân lý đó nhưng lại thiếu đi bản lĩnh thừa nhận, vỏ bọc tôi tự tạo nên cho mình ngỡ như đã đủ dày dặn, nhưng cũng chỉ bởi một câu nói của anh, tất cả cũng đã vỡ tan như bong bóng xà phòng.
Cuộc đời vốn không công bằng bởi tôi có yêu anh năm năm, muời năm hay hai muơi năm đi chăng nữa, anh không yêu, chính là không yêu. Thượng đế không bắt anh phải đau buồn bởi nguời anh không yêu, trong cuộc chơi này, chỉ có tôi thua anh triệt để. Anh không có lỗi, chính là không có lỗi.
Tôi xin nghỉ việc, rời đi và chỉ nhắn cho anh một tin nhắn vỏn vẹn. "Mình dừng lại thôi anh nhé". Anh có đọc nhưng không trả lời bởi câu trả lời của anh, tận đáy lòng tôi hiểu rõ.
© Hồng Nguyễn - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Replay Blog Radio: Với người không thương mình thì đừng cố nữa!
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.