Cuộc sống này không thể có được nhiều thứ cùng lúc
2018-12-18 01:28
Tác giả:
Chào cậu - thanh xuân của tớ!
Thanh xuân này, cậu có biết không, tớ cũng giống như bao người khác, giống như những cô gái khác, muốn khoác cho cậu bộ đồ thật đẹp và rực rỡ, muốn khoảng thời gian cậu ở bên tớ sẽ là quãng thời gian đẹp nhất, đáng nhớ nhất. Nhưng tớ đã không thể làm được điều ấy...
Tớ đã thực sự cố gắng, nhưng cuộc sống mà, không phải cứ cố gắng là sẽ thành công, là sẽ làm được những gì mình mong muốn. Và tớ cũng đã hiểu ra được vì sao ngày xưa người lớn cứ nói làm trẻ con là sướng nhất. Rõ ràng làm một đứa trẻ chẳng thích một xíu nào cả, chẳng được làm những gì mình thích, làm gì cũng bị quản giáo, lúc nào cũng bị coi là con nít thì biết gì. Rồi thì lúc nào cũng phải lo học, rõ là chán mà. Người lớn thì muốn làm gì cũng được, không cần học, muốn đi chơi thì đi. Âý thế mà lại cứ muốn “cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” trở về làm một đứa trẻ. Giờ thì tớ cũng đã lớn, tớ cũng lại như mọi người, trở về làm một đứa trẻ vô tư vô lo mãi chẳng biết lớn.

“Cuộc sống mà” đó là khẩu ngữ rất quen thuộc hiện nay, rất phũ phàng vì không phải cứ thích, cứ muốn là được, đời là vậy, chẳng có gì là dễ dàng cả. Ở ngoài kia, có biết bao con người phải chật vật với cuộc sống mưu sinh khi mọi thứ càng ngày càng khó khăn, khoảng cách giàu nghèo ngày càng lớn. Có biết bao bạn trẻ sau khi rời ghế nhà trường đã phải lao vào đi làm kiếm tiền mưu sinh, lo cho gia đình, có còn biết gì đến ước mơ, đến đam mê của bản thân. Mà đôi khi ước mơ chỉ là kiếm đủ tiền để sống qua ngày. Không phải ai cũng có thể bỏ mặc tất cả, cứ làm những gì mình muốn, mình thích để không lãng phí tuổi trẻ, không bỏ phí thanh xuân. Chúng ta còn gia đình, còn những người thân yêu, chúng ta sinh ra không phải chỉ sống riêng mình mà có thể bỏ qua tất cả mà chỉ sống vì bản thân.
Nỗi buồn lớn nhất cuộc đời tớ đó chính là bỏ lỡ cậu - thanh xuân của tớ. Tớ luôn nghĩ chỉ được sống một lần, cũng chẳng biết sống được bao lâu, tuổi thanh xuân của con gái trôi qua nhanh lắm, phải sống đầy nhiệt huyết, làm những gì mình muốn, mình thích. Tớ đã nghĩ vậy cho đến khi tớ bước vào tuổi mười tám, cái tuổi bắt đầu có trách nhiệm với mọi thứ mình làm.
Tớ là con gái của một gia đình nông dân sống ở vùng biên giới, nơi mà cuộc sống khá bình dị và yên bình với đồi núi cây cối bao quanh, chẳng nhà máy, chẳng đô thị xa hoa ồn ào. Bố tớ là một người đàn ông giỏi, bố gây dựng mọi thứ từ hai bàn tay trắng, kiếm tiền xây nhà, mua đất,… Bố lo tiền chữa bệnh cho ông bà nội gần hai mươi năm người vợ bị bệnh tim và hai đứa con nhỏ. Chính vì những gánh nặng đó, người đàn ông yêu thương tớ nhất cuộc đời sức khỏe suy yếu khi mới chỉ bước vào U40. Bố mẹ tớ bây giờ sống nhờ thuốc, chẳng thể làm việc được bao nhiêu. Vì lo tiền chạy chữa, nhà tớ lâm vào cảnh nợ nần.
Khi làm hồ sơ thi đại học hay tốt nghiệp, tớ đã phải đấu tranh rất nhiều. Tớ là học sinh giỏi nhiều năm liền, ai ai cũng hy vọng tớ sẽ trở thành nhân tài cho đất nước, làm nên sự nghiệp, bản thân tớ cũng hy vọng vào bản thân mình rất nhiều. Nhưng tớ hiểu rõ hoàn cảnh gia đình mình như thế nào. Cứ học đi, việc làm tính sau, đến đâu hay đến đấy ư, với hoàn cảnh gia đình mình, tớ không làm được. Và sau một thời gian, tớ đã lựa chọn dành thanh xuân của mình bên gia đình.
Ai cũng sẽ có điều gì đó tiếc nuối vì thanh xuân đã bỏ lỡ, hay như là bỏ quên, trong đó có bỏ quên gia đình. Và tớ lựa chọn sẽ không cảm thấy hối hận, tiếc nuối vì không dành thời gian bên những người thân yêu nhiều hơn. Sống ở đời hơn nhau là cuộc sống có ấm êm, bình yên và hạnh phúc bên những người thân yêu hay không. Tớ quyết định trở thành cô nông dân thay vì cô sinh viên trước sự ngạc nhiên của mọi người.

Một năm trôi qua, hai năm trôi qua, lại thêm một năm nữa… tớ chợt nhận ra, dù lựa chọn như thế nào thì cũng đều sẽ có điều gì đó tiếc nuối. Đôi lúc tớ lại buồn, đôi lúc ước mơ, đam mê khi ấy lại như bùng cháy lên, khao khát thời gian quay trở lại… Nhưng mọi thứ chỉ trong phút giây nào đó thôi, tớ vẫn cảm thấy vui vì được ở bên gia đình nhiều hơn, được cùng bố mẹ ăn cơm, đi làm, cuộc sống bình yên cứ vậy trôi đi.
Rồi chục năm sau hay vài chục năm nữa, chắc tớ sẽ buồn vì thanh xuân của tớ không có gì đáng nhớ lắm, chẳng thể kể cho các con nghe thanh xuân của mẹ nó như thế nào. Nhưng tớ đã nghĩ tớ sẽ cố gắng để những đứa con của tớ không giống mẹ nó, không phải tiếc nuối vì quá nhiều thứ chưa làm được. Chúng nó sẽ thay tớ thực hiện mọi thứ, thực hiện được những điều mẹ nó chưa làm được.
Nhưng dù thế nào tớ cũng nợ bản thân, nợ cậu một lời xin lỗi. Cuộc sống này không thể có được nhiều thứ cùng lúc, có được cái này thì phải buông bỏ cái khác. Xin lỗi vì đã không cho bản thân được một thanh xuân rực rỡ. Và cũng xin lỗi cậu- thanh xuân của tớ. Nếu có kiếp sau, tớ và cậu sẽ tạo nên những thời khắc đẹp, quãng thời gian đáng nhớ nhất nhé.
© Phạm Thị Kiều Loan – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết Nợ thanh xuân một lời xin lỗi. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Trở về với đúng nghĩa của chữ YÊU
Chúng mình yêu nhau nhẹ nhàng, cho đi tình yêu và đặt hạnh phúc của đối phương lên trên. Chúng mình làm những thứ mà chúng mình nghĩ đối phương sẽ hạnh phúc mà chẳng bao giờ nghĩ đến việc người kia có làm lại đối với mình không, nên chúng mình không bao giờ phải suy nghĩ nhiều.

Tháng Ba đã đến rồi…
Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.