Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cảm ơn thời thanh xuân tươi đẹp nhất

2018-12-13 01:26

Tác giả:


blogradio.vn - Thời thanh xuân của tôi có đã có những lỗi lầm cho sự bồng bột trong hành động, vô tâm trong các mối quan hệ; những trải nghiệm cả tốt và không tốt về cuộc sống và những điều tốt đẹp nhất mình đã làm được cho những người xung quanh mình. Xin lỗi và cũng cảm ơn vì tôi đã có thể dần tìm ra được mục tiêu mà mình muốn hướng đến rõ ràng hơn như từng nấc của bậc thang thành công do mình tạo ra.

***

Xin được phép trích một ý từ một bài viết của Tiến sỹ Lê Thẩm Dương mà tôi tâm đắc: “Tuổi 23, tuổi lưng chừng nhất của một con người, ta cảm thấy mình chênh vênh cực độ khi cái gì cũng chưa đến đâu, tính cách hòa lẫn trẻ con và người lớn, mỗi đêm là những suy nghĩ về tương lai và mỗi đêm ta tự gặm nhắm nỗi buồn của một người đang trưởng thành... Phải, cảm giác ở chính giữa thật khó chịu phải không, trên con đường ta đi phía trước là muôn vàn điều mới lạ và thử thách đang chờ đón ta; ngoảnh mặt lại, ta nhìn thấy những phiên bản của chính chúng ta trong từng khoảnh khắc ở quá khứ, những điều ta đã làm được và những điều ta đã không thể nào có thể có lại được.”

Tôi sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn, điều kiện học tập và sinh hoạt có thể được xem là tốt hơn so với những bạn đồng trang lứa nơi xa xứ. Quả thật đó là điều mà những người bạn của tôi hằng mơ ước, một bàn đạp vững chắc cho tương lai, ấy vậy mà tôi không cảm thấy mình tiến bộ hơn, chỉ biết an phận. Nhìn lại mình khoảng thời gian còn học đại học, tôi thấy mình chỉ là một cậu bé đang đội lốt một người trưởng thành mà thôi, ham chơi, học không mục đích và không hoài bão.


Ngay từ khi còn ngồi ở ghế nhà trường, tôi chỉ xác định con đường mình đi như sau: Học hết trung học, đại học, đi làm, chấm hết. Một giảng viên mà tôi yêu mến đã từng nói với chúng tôi rằng chúng tôi chỉ là những học sinh đang học đến lớp mười ba đến mười sáu mà thôi. Học để đủ điểm rồi lại ra trường, người ta kêu gì làm nấy mà chẳng mảy may tìm hiểu vì sao lại có ngành học này, vì sao người ta lại cần chúng. Ngay khi đó tôi đã tập tìm hiểu thêm và tìm ra câu trả lời vì sao ngành học của mình tồn tại và điểm mạnh của mình nằm ở đâu trong lĩnh vực đấy. Nhưng lúc đó cũng chỉ là vì thầy cô thúc nên mới tìm hiểu thôi, còn nói đến sự đam mê và yêu thích trong nghề thì chỉ là con số không. Đến bây giờ khi ra trường, tôi vẫn chật vật để tìm câu trả lời cho mình rằng liệu thực sự tôi có đam mê và yêu thích ngành nghề mình đang làm không hay vẫn còn mãi vướng bận với những ước muốn “trong những giấc mơ”. Xin lỗi thanh xuân vì đã không thể tìm được hoài bão, tìm được mục tiêu để phấn đấu trong cuộc đời của mình, để tôi của hiện tại vẫn phải chật vật để tìm ra khát vọng của mình. Và tôi cảm ơn khoảng thời gian ấy đã cho tôi gặp được những người bạn mới, những mối quan hệ mà đã động viên, giúp đỡ tôi trên con đường đi tìm hoài bão của chính mình.

Khoảng thời gian đi học đại học là thời điểm tôi dùng để tìm hiểu những điều mà chưa bao giờ mình được biết đến khi còn được sự bảo bọc của gia đình, là khoảng thời gian tôi được tiếp xúc với rất nhiều với các bạn, anh chị đồng trang lứa từ khắp vùng miền đất nước và tìm hiểu những quan điểm và giá trị sống của họ. Bên cạnh đó, tôi dành nhiều thời gian hơn cho các hoạt động trong và bên ngoài trường, một cơ hội tốt để được khám phá bản thân mình và cũng là khoảng thời gian mà tôi đã không dành nhiều thời gian cho gia đình. Thằng em tôi lúc đấy đang học năm cuối cấp trung học cơ sở, tôi không dành nhiều thời gian để động viên và theo dõi việc học tập của nó, thay vào đó tôi thường hay tìm cớ để đi ra ngoài nhiều hơn. Gia đình một phần cũng ủng hộ tôi nên đi tham gia các hoạt động trong và ngoài trường để tôi được khám phá bản thân của mình và có lẽ tôi đã tận dụng điều đó để trốn những công việc ở nhà. Tôi ích kỷ và trẻ con thật!

Tôi cho rằng khoảng thời gian tôi ở bên ngoài tham gia các hoạt động hay không thì tôi cũng tìm đến bạn bè của mình, những người đã đi làm những công việc bán thời gian, người đã được nhận vào một số công ty để thực tập và làm việc với mong muốn rằng mình có thể hiểu rõ hơn về những điều sẽ gặp trong cuộc sống sau khi tốt nghiệp. Tôi ra ngoài nhiều đến nỗi tôi sẽ phải viện cớ để không phải ở nhà, cảm giác như một con chim được tự do trên bầu trời vậy sau một khoảng thời gian dài bị nhốt trong bốn bức tường. Và rồi tôi đã bỏ lỡ những bữa cơm quây quần bên gia đình vào mỗi dịp cuối tuần, tôi đã không màng đến cảm xúc và suy nghĩ của bố mẹ và em trai mình về tôi, tôi chỉ nghĩ đến bản thân mình. Bây giờ khi ngẫm lại, tại sao lúc đó mình lại tốn quá nhiều thời gian để đi ra ngoài một cách vô ý thức như vậy, tôi có thể kiểm soát thời gian và số lượng các hoạt động mình có thể tham gia cơ mà; thay vì tôi dành nhiều cho các cuộc nói chuyện phiếm để giải tỏa cảm xúc của mình sau mỗi tiết học, tôi có thể tham gia các câu lạc bộ phát triển năng khiếu hoặc lớp học nào đấy để tạo bước nhảy cho công việc của mình sau này. Tôi đã có thể dành cho mình những ngày cuối tuần không đi đâu cả, chỉ cần có không khí gia đình để cảm rằng đây là nơi ta cần về sau những ngày học tập và làm việc căng thẳng, có thể hai anh em tôi sẽ gần gũi với nhau nhiều hơn.


Một lần nữa, xin lỗi thanh xuân vì tôi đã không dành thời gian của mình vào đúng việc, tôi đã tự làm bản thân cách xa gia đình của mình và cũng cảm ơn khoảng thời gian đó đã cho tôi nhiều bài học về cuộc sống và nhận thấy rằng mình may mắn hơn rất nhiều người. Khoảng thời gian đó tôi đã tích cóp được khá nhiều trải nghiệm có ích trong cuộc sống và công việc của mình, tôi đã có những mối quan hệ tốt từ khi tôi bước chân vào đại học cho đến khi chúng tôi tốt nghiệp, hi vọng rằng bấy nhiêu đó sẽ đủ để tôi có thể dẫn dắt được thằng nhóc kia bắt đầu chập chững vào đời và tránh những sai lầm mà tôi đã từng, giúp nó tìm ra được mục tiêu và đam mê của nó, để tôi có thể được thể hiện mình là một người anh tốt.

Đôi lúc nghĩ, thanh xuân của mình có vẻ là một cuộc hành trình gắn liền với một chữ: Nợ. Nợ bố mẹ một khoảng thời gian tôi đã không bên cạnh họ những lúc quây quần cuối tuần; nợ thằng em tôi khoảng thời gian nó cần người để động viên nó; nợ ông nội tôi sự chăm sóc, cảm thông tuổi già đến khi ông ra đi, tôi chỉ biết giấu trong lòng câu “Xin lỗi ông”. Nợ thầy cô rất nhiều bài tập về nhà chưa hoàn thành; nợ họ những hoài bão trên con đường học vấn mà ta đã chọn đi cùng nó, nợ bạn bè tôi khá nhiều những lần tôi thất hứa vì không làm được một cuộc hẹn ra trò, không hoàn thành tốt một cuộc thi ngay từ vòng “gửi xe” hay cả những lần nhờ giúp đỡ, tôi cũng không hoàn thành được. Phải, nếu kể ra số “nợ” mà tôi có thì có đến cuối đời cũng chẳng hết.

Và tôi nợ người con gái ấy một thời thanh xuân, một tình yêu và khát vọng cô ấy xứng đáng nhận được. Chúng tôi quen nhau từ hồi năm cuối cấp ba đến khi tôi chuẩn bị tốt nghiệp đại học, một khoảng thời gian khá dài đủ để có thể cùng nhau xây dựng cho mối quan hệ của mình vững chắc hơn, thế mà tôi lại không làm được. Tôi mới thấm thía được thời gian không phải là thước đo của tình yêu, mà là đã cùng nhau tạo nên những gì, có giúp được gì để đối phương phát triển tốt hơn hay không. Phải, nếu không có cô ấy, có lẽ trong thời gian đó tôi sẽ là một thằng mắc bệnh trầm cảm và ù lì mất, nhờ cô ấy mà tôi trở thành con người như bây giờ. Tôi nợ người con gái ấy một lời xin lỗi, thanh xuân đẹp nhất của tôi và cảm ơn người đã giúp tôi trưởng thành và tôi sẽ tiếp tục sống như những gì em đã từng mơ ước, tôi mong em sẽ có một tình yêu tốt đẹp và hạnh phúc.

Thời thanh xuân của tôi có đã có những lỗi lầm cho sự bồng bột trong hành động, vô tâm trong các mối quan hệ; những trải nghiệm cả tốt và không tốt về cuộc sống và những điều tốt đẹp nhất mình đã làm được cho những người xung quanh mình. Xin lỗi và cũng cảm ơn vì tôi đã có thể dần tìm ra được mục tiêu mà mình muốn hướng đến rõ ràng hơn như từng nấc của bậc thang thành công do mình tạo ra. Tôi đã dành hẳn một ngày chỉ dành cho gia đình của mình và tần suất ngày càng nhiều hơn, tôi đã có thể tâm sự với em mình nhiều hơn và tập lắng nghe nó nhiều hơn. Một lần nữa, xin lỗi và cảm ơn thời thanh xuân đẹp nhất.

© Trực Lê – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết Nợ thanh xuân một lời xin lỗi. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

back to top