Cuộc sống này có bao lâu mà ta lại hững hờ
2019-09-09 01:30
Tác giả:
LaKhaDa
blogradio.vn - Tôi yêu say đắm lắm những lần được thả hồn mình vào đúng cái bản ngã tự do, phóng đãng, như chính cái chân phương từ mảnh đất này tạo nên. Tôi cũng tin rằng ngày sau nếu có một lần tái ngộ, chắc là người ta sẽ không bỏ mặc nhau như chưa một lần quen biết.
***
Trời thu, mưa cứ lất phất bay. Qua ô cửa kính của một tiệm cà phê, tôi ngó ra đường dường như không khí vẫn còn u ám lắm. Có lẽ là dư âm của mấy ngày sau bão. Thời tiết ở đây khác hẳn với cái khí trời đầy khói bụi, ô nhiễm và nóng rang của Sài Gòn. Sáng tới tối, nhiệt độ man mát vô cùng dễ chịu. Trời như thể lập đông. Đắp chăn ngủ là bài bản - theo như lời của những người coi giấc ngủ là nơi để chôn vùi một cá thể sống trong yên bình. Cũng đâu có gì sai! Họ có quyền làm điều đó.
Có người thì chỉ mong một ngày được ngồi ở nhà nghỉ ngơi, vì khắp mọi nơi trên cái thân xác ấy đã quá rũ rượi, ê ẩm, mệt mỏi sau bao ngày dọn dẹp những tàn dư khi cơn bão đi qua. Còn tôi thì thích ngắm người ta đi qua mặt nhau như chưa từng một lần quen biết. Nhìn cặp cặp ôm ôm, ấp ấp nhau trên mấy chiếc máy chạy lướt qua. Cuộc sống nghiễm nhiên thú vị.
Tôi khép mình trong một góc nhỏ cà phê của người đồng bào Ê đê. Quán khá rộng và mát. Kiểu nhà sàn với chất liệu chính là gỗ, mát lạnh. Ngày cuối tuần, người ta đổ xô vô đây để thư giãn, nói chuyện xôm tụ, vang vọng một góc đường yên ắng.

Chị H’Lin chủ quán cà phê này ăn mặc hơi hướng fashionista theo kiểu nửa trang phục Ê đê nửa trang phục người Việt. Trông chị rất thời thượng, có khí chất của một nghệ sỹ hòa ca, trên tay là cây đàn ghita, chị dạo mấy phím nghe êm tai:
Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay?
Tuổi nào ngồi hát mây bay ngang trời
Tay măng trôi trên vùng tóc dài
Bao nhiêu cơn mơ vừa tuổi này
Tuổi nào ngơ ngác tìm tiếng gió heo may
Giọng hát lẫn trong cái suối tóc bồng bềnh làm tôi như thả hồn lạc giữa chốn núi rừng hoang dã. Đời dịu êm khi hồn mình biết lắng đọng. Phải chăng tôi đã yêu mảnh đất này từ lúc nào không hay?
Tôi miên man chìm trong cái khung trời mờ sương của một buổi sáng tinh mơ cuối tuần. Cảnh vật, con người và khí trời dung hòa như đúng cái hàm nghĩa “Thiên thời - Địa lợi - Nhơn hòa”. Thiên tạo đã quá ưu đãi cho con người nơi đây. Mảnh đất tình người mà chắc sẽ lưu luyến lắm nếu có lỡ rời xa.
Nhìn qua song cửa quán, mưa cứ vẫn rả rich rơi, co rúm người vì cái lạnh nhẹ, chị H’Lin cho nhân viên đốt chút củi khô trong cái lò dã chiến đặt giữa quán. Lửa khìa lên tí ánh đỏ. Màu đỏ của ngọn lửa như màu của sự sống nung chảy hừng hực mọi thứ, như đánh giấc mọi tiềm thức còn đang ngái ngủ một cách ảm đạm.

Có cái cảm giác rất ấm áp như được cứu vớt lên rồi xoa ấm sau một lần ướt nước, tôi hớp một ngụm trà nóng hổi còn nghi ngút khói. Ngộ nhỉ? Trời chưa vào thu sao mà giống lập đông thế này. Nói với chúng bạn, chắc nó bảo tôi vẽ vời, hoán dụ. Chính bản thân tôi cũng chưa một lần được dịp tận hưởng cái là lạ ở xứ này như thế, cũng đã mấy chục mùa hoa cải.
Giọt cà phê nóng chảy từng chút một, ngót khoảng năm bảy phút là khô bã. Cà phê Việt Nam độc, lạ, khác biệt với các nước trời Âu ở cái phin. Không nước nào uống cà phê kiểu ấy. Coi đây như là một sự sáng tạo của dân tộc, của giới thưởng ngoạn cà (cách gọi của người dân bản địa) cũng không quá ngoa lắm. Lạ ở chỗ nữa là người Việt Nam uống cà phê thì có thêm tí “gia vị” cho đậm mùi đậm màu. Này nhé:
Cà phê đen đá thì cho tí đường chút xíu muối bọt vào khuấy lên cho tạo bọt xong cho đá vào. Cũng tùy vùng miền, như nơi này, thì người ta cho hẳn một cục đá to vào trong ly. Ở Sài Gòn thì hầu hết là cho đá bi (loại đá nhỏ dùng để uống với bia).

Cà phê sữa đá, thì vẫn vậy, và đương nhiên là gia giảm thêm sữa đặc vào theo vị ngọt ít hay nhiều của người uống rồi mới cho đá vào sau cùng. Cà phê sữa đá thì phải đi kèm với ống hút. Tôi cũng không biết “quy tắc” này được khai sinh như thế nào? ra sao? Chỉ biết mỗi lần gọi ly cà phê sữa là quán người ta mang ra như một combo đính kèm. Ta uống như vậy chứ không theo kiểu cách uống của người Âu, người Mỹ, ép cà phê rồi uống tại chỗ.
Nhưng quan trọng nhất của sự so sánh tôi nói đến nãy giờ đó chính là không gian văn hóa cà phê. Người Việt Nam mình, có thể nói làm bạn với thức ăn nước uống một cách gần gũi và dung dị lắm. Qua mấy giọt chảy cà phê là cả mạch dài những câu chuyện nào vui có, nhẹ nhàng có, hài hước có, và chia sẻ có. Ở cái quán tôi đang ngồi cũng vậy, tự nhiên mọi người thành người thân lúc nào cũng không biết. Chỉ sơ sài mấy hớp cà phê và mấy tiếng đàn mộc giã rồi người ta như bị kéo xích thêm chút nữa và gần nhau hơn.
Bên trong quán giờ đây gần như một địa điểm sinh hoạt văn hóa ấm cúng. Chúng tôi bỏ mặc mấy cái rít gió hay ra rả của những tàn mưa bên ngoài. Chị H’Lin đàn, chúng tôi thay nhau đồng ca. Lần đầu tôi uống cà phê mà phê đến thế. Phê đến mức quên cả lối ra để chấm dứt cuộc vui, quên cả đồng hồ đeo tay đã điểm giữa trưa.
Ánh nắng dát vào khung cửa báo cho mọi người biết cuộc vui nào cũng có những lúc hợp, tan. Thôi nhé, chào nhau tạm biệt rồi ai lại về nơi ấy. Nhưng tin rằng ngày sau nếu có một lần tái ngộ, chắc là người ta sẽ không bỏ mặc nhau như chưa một lần quen biết. Tôi yêu say đắm lắm những lần được thả hồn mình vào đúng cái bản ngã tự do, phóng đãng, như chính cái chân phương từ mảnh đất này tạo nên.
© LaKhaDa – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Đừng mượn nhau vào những ngày cô đơn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.
Ngày tôi chạm vào vùng ký ức
Có những ngày ta vô tình bước ngang qua một ký ức cũ — chỉ một mùi đất, một tiếng cười, hay một vệt nắng trên tường cũng đủ khiến lòng chùng lại. Tôi gọi đó là vùng ký ức — nơi tuổi thơ vẫn nằm im lặng, trong veo và dịu dàng đến lạ. “Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một lát cắt nhỏ, không có gì lớn lao ngoài vài buổi trưa đầy nắng, vài đứa trẻ nhem nhuốc và những trò chơi tưởng như chẳng nghĩa lý gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống trọn trong một ngày mà ta không biết sẽ nhớ cả đời.








