Cuộc sống này có bao lâu mà ta lại hững hờ
2019-09-09 01:30
Tác giả:
LaKhaDa
blogradio.vn - Tôi yêu say đắm lắm những lần được thả hồn mình vào đúng cái bản ngã tự do, phóng đãng, như chính cái chân phương từ mảnh đất này tạo nên. Tôi cũng tin rằng ngày sau nếu có một lần tái ngộ, chắc là người ta sẽ không bỏ mặc nhau như chưa một lần quen biết.
***
Trời thu, mưa cứ lất phất bay. Qua ô cửa kính của một tiệm cà phê, tôi ngó ra đường dường như không khí vẫn còn u ám lắm. Có lẽ là dư âm của mấy ngày sau bão. Thời tiết ở đây khác hẳn với cái khí trời đầy khói bụi, ô nhiễm và nóng rang của Sài Gòn. Sáng tới tối, nhiệt độ man mát vô cùng dễ chịu. Trời như thể lập đông. Đắp chăn ngủ là bài bản - theo như lời của những người coi giấc ngủ là nơi để chôn vùi một cá thể sống trong yên bình. Cũng đâu có gì sai! Họ có quyền làm điều đó.
Có người thì chỉ mong một ngày được ngồi ở nhà nghỉ ngơi, vì khắp mọi nơi trên cái thân xác ấy đã quá rũ rượi, ê ẩm, mệt mỏi sau bao ngày dọn dẹp những tàn dư khi cơn bão đi qua. Còn tôi thì thích ngắm người ta đi qua mặt nhau như chưa từng một lần quen biết. Nhìn cặp cặp ôm ôm, ấp ấp nhau trên mấy chiếc máy chạy lướt qua. Cuộc sống nghiễm nhiên thú vị.
Tôi khép mình trong một góc nhỏ cà phê của người đồng bào Ê đê. Quán khá rộng và mát. Kiểu nhà sàn với chất liệu chính là gỗ, mát lạnh. Ngày cuối tuần, người ta đổ xô vô đây để thư giãn, nói chuyện xôm tụ, vang vọng một góc đường yên ắng.
Chị H’Lin chủ quán cà phê này ăn mặc hơi hướng fashionista theo kiểu nửa trang phục Ê đê nửa trang phục người Việt. Trông chị rất thời thượng, có khí chất của một nghệ sỹ hòa ca, trên tay là cây đàn ghita, chị dạo mấy phím nghe êm tai:
Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay?
Tuổi nào ngồi hát mây bay ngang trời
Tay măng trôi trên vùng tóc dài
Bao nhiêu cơn mơ vừa tuổi này
Tuổi nào ngơ ngác tìm tiếng gió heo may
Giọng hát lẫn trong cái suối tóc bồng bềnh làm tôi như thả hồn lạc giữa chốn núi rừng hoang dã. Đời dịu êm khi hồn mình biết lắng đọng. Phải chăng tôi đã yêu mảnh đất này từ lúc nào không hay?
Tôi miên man chìm trong cái khung trời mờ sương của một buổi sáng tinh mơ cuối tuần. Cảnh vật, con người và khí trời dung hòa như đúng cái hàm nghĩa “Thiên thời - Địa lợi - Nhơn hòa”. Thiên tạo đã quá ưu đãi cho con người nơi đây. Mảnh đất tình người mà chắc sẽ lưu luyến lắm nếu có lỡ rời xa.
Nhìn qua song cửa quán, mưa cứ vẫn rả rich rơi, co rúm người vì cái lạnh nhẹ, chị H’Lin cho nhân viên đốt chút củi khô trong cái lò dã chiến đặt giữa quán. Lửa khìa lên tí ánh đỏ. Màu đỏ của ngọn lửa như màu của sự sống nung chảy hừng hực mọi thứ, như đánh giấc mọi tiềm thức còn đang ngái ngủ một cách ảm đạm.
Có cái cảm giác rất ấm áp như được cứu vớt lên rồi xoa ấm sau một lần ướt nước, tôi hớp một ngụm trà nóng hổi còn nghi ngút khói. Ngộ nhỉ? Trời chưa vào thu sao mà giống lập đông thế này. Nói với chúng bạn, chắc nó bảo tôi vẽ vời, hoán dụ. Chính bản thân tôi cũng chưa một lần được dịp tận hưởng cái là lạ ở xứ này như thế, cũng đã mấy chục mùa hoa cải.
Giọt cà phê nóng chảy từng chút một, ngót khoảng năm bảy phút là khô bã. Cà phê Việt Nam độc, lạ, khác biệt với các nước trời Âu ở cái phin. Không nước nào uống cà phê kiểu ấy. Coi đây như là một sự sáng tạo của dân tộc, của giới thưởng ngoạn cà (cách gọi của người dân bản địa) cũng không quá ngoa lắm. Lạ ở chỗ nữa là người Việt Nam uống cà phê thì có thêm tí “gia vị” cho đậm mùi đậm màu. Này nhé:
Cà phê đen đá thì cho tí đường chút xíu muối bọt vào khuấy lên cho tạo bọt xong cho đá vào. Cũng tùy vùng miền, như nơi này, thì người ta cho hẳn một cục đá to vào trong ly. Ở Sài Gòn thì hầu hết là cho đá bi (loại đá nhỏ dùng để uống với bia).
Cà phê sữa đá, thì vẫn vậy, và đương nhiên là gia giảm thêm sữa đặc vào theo vị ngọt ít hay nhiều của người uống rồi mới cho đá vào sau cùng. Cà phê sữa đá thì phải đi kèm với ống hút. Tôi cũng không biết “quy tắc” này được khai sinh như thế nào? ra sao? Chỉ biết mỗi lần gọi ly cà phê sữa là quán người ta mang ra như một combo đính kèm. Ta uống như vậy chứ không theo kiểu cách uống của người Âu, người Mỹ, ép cà phê rồi uống tại chỗ.
Nhưng quan trọng nhất của sự so sánh tôi nói đến nãy giờ đó chính là không gian văn hóa cà phê. Người Việt Nam mình, có thể nói làm bạn với thức ăn nước uống một cách gần gũi và dung dị lắm. Qua mấy giọt chảy cà phê là cả mạch dài những câu chuyện nào vui có, nhẹ nhàng có, hài hước có, và chia sẻ có. Ở cái quán tôi đang ngồi cũng vậy, tự nhiên mọi người thành người thân lúc nào cũng không biết. Chỉ sơ sài mấy hớp cà phê và mấy tiếng đàn mộc giã rồi người ta như bị kéo xích thêm chút nữa và gần nhau hơn.
Bên trong quán giờ đây gần như một địa điểm sinh hoạt văn hóa ấm cúng. Chúng tôi bỏ mặc mấy cái rít gió hay ra rả của những tàn mưa bên ngoài. Chị H’Lin đàn, chúng tôi thay nhau đồng ca. Lần đầu tôi uống cà phê mà phê đến thế. Phê đến mức quên cả lối ra để chấm dứt cuộc vui, quên cả đồng hồ đeo tay đã điểm giữa trưa.
Ánh nắng dát vào khung cửa báo cho mọi người biết cuộc vui nào cũng có những lúc hợp, tan. Thôi nhé, chào nhau tạm biệt rồi ai lại về nơi ấy. Nhưng tin rằng ngày sau nếu có một lần tái ngộ, chắc là người ta sẽ không bỏ mặc nhau như chưa một lần quen biết. Tôi yêu say đắm lắm những lần được thả hồn mình vào đúng cái bản ngã tự do, phóng đãng, như chính cái chân phương từ mảnh đất này tạo nên.
© LaKhaDa – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Đừng mượn nhau vào những ngày cô đơn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?