Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cuộc đời này có bao lâu mà hờn trách nhau

2016-04-06 01:00

Tác giả: Cua Đá


blogradio.vn - Em nhận ra rằng, cuộc đời này cũng ngắn ngủi lắm, nhưng tình yêu sẽ khiến nó tròn đầy và khiến cho ta không phải hối tiếc vì những lựa chọn theo trái tim mình. Hãy nắm chặt tay nhau để vẽ lên những khoảng trời hạnh phúc, nơi đó chỉ tình yêu và niềm tin mà mình đã xây đắp bao lâu.

***

Những ngày mưa tháng tư buồn hanh hao, âm u phủ khắp con đường, khắp lối em về. Màn mưa mỏng giăng giăng cũng đủ ướt đôi vai gầy của em. Em đi miên man trong cơn mưa cuối xuân ấy để tìm gì đến chính em cũng không định hình rõ nữa. Trong sâu thẳm góc tối cuối con đường em chỉ nhìn thấy một màu xám của nỗi cô đơn đang ngự trị trong trái tim nhỏ bé, lạnh buốt của mình. Em đã và đang trốn mình quá lâu để đối diện với nỗi đau mà không dám đối diện với anh. Phải chăng em đang ngược chiều thời gian để nỗi đau này đau hơn?!

Anh và em - những định nghĩa trái ngược, những miếng ghép không phải một cặp liệu có cùng nhìn về một hướng? Em tư lự, mệt nhoài trong những suy nghĩ của riêng trái tim mình. Chúng ta đã tự tạo cho mình khoảng cách mà không phân định được giới hạn giữa tự do- nỗi đau- hạnh phúc. Và cứ thế ta lại tự giam mình trong những ngõ hẹp quẩn quanh của cuộc sống và tình yêu.

Em đã từng nhắc mình hãy để thời gian qua đi và những kỷ niệm giữa chúng ta chỉ là một miền ký ức mang màu xanh ước mơ, hy vọng và tình yêu:

Tháng năm đã cất anh vào trong tim em
Như là một giấc mơ bình yên.

Cuộc đời này có bao lâu mà hờn trách nhau

Quá khứ khép lại như một giấc mơ bình yên, nơi đó em bên anh mỗi ngày cùng những nụ cười trong veo, không bận bịu lo toan gánh nặng cuộc sống. Nơi ấy em muốn tìm lại khi mệt mỏi, khi cô đơn trên chuyến tàu chỉ có một mình em. Giấu anh vào nỗi nhớ, vào vùng trời kỷ niệm để lòng em bình yên khi mùa sang…Em luôn tự nhắc mình, trấn an trái tim bé nhỏ của mình khi không còn bàn tay anh nắm bàn tay em, không còn bờ vai vững vàng cho em dựa rằng: “ Trái tim em sẽ ổn khi không anh”.

Cuộc đời vẫn đi qua như những mùa vẫn thay áo. Em hanh hao, gầy guộc nhớ thương về anh, về một tình yêu mà em đã gồng mình chạy trốn. Ký ức mang tên em và anh vẫn còn đâu đó trên từng con phố, trong từng quán cà phê, trong những bức tranh anh vẽ cho em mỗi khi nhìn em thả hồn mộng mơ theo những con gió và đám mây mùa hè … Ký ức ấy vẫn vẹn nguyên và trái tim em như chệch một nhịp khi nghĩ lại tháng ngày đó

Anh vẫn là anh, chỉ mỉm cười trước những dỗi hờn trẻ con của em nhưng cũng đã từng khóc khi em nói buông tay. Anh không níu tay em mà chỉ ngoảnh đi và đôi bờ vai run lên. Em đã từng nghĩ trái tim người đàn ông không bao giờ rơi lệ nhưng anh đã khóc vì em, những giọt nước mắt lặng lẽ anh giấu đi để em có thể cảm thấy tốt nhất mà bước đi. Nhìn những giọt nước mắt anh rơi, tim em nghẹn lại nhưng em vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, cố gạt mọi thứ ở lại và bước đi.

Em quên sao được, mỗi ngày đi làm về con phố cũ, bất chợt hình ảnh anh lại xuất hiện lẫn vào giữa khoảng trời đầy màu nắng ấy. Em đã buông tay anh rồi, sao anh vẫn chờ. Em đã làm anh rơi lệ sao anh vẫn chăm chút từng kỷ niệm của chúng ta, vẫn nuôi lớn chúng với niềm hy vọng mà không biết câu trả lời có đến hay không.

Em nói mình ổn là lúc trái tim em tổn thương nhất. Em nói mình không muốn nhìn anh ở những nơi quen thuộc là lúc em đang tìm kiếm anh trong hy vọng. Em nói em giận là em còn thương anh nhiều lắm. Nhưng anh biết không, trái tim em lại quá bướng bỉnh, quá kiêu hãnh trong lớp vỏ bọc mà nó tự tạo ra. Tình yêu, sự hờn giận trong em cứ thế mâu thuẫn nhau từng ngày.

Dù vẫn biết cuộc đời đổi thay
Lòng người nào ai có hay
Thì tình yêu trong em vẫn luôn đong đầy
Và luôn luôn mang đắm say.

Cuộc đời này có bao lâu mà hờn trách nhau

Ngày tàn, hoàng hôn tắt nắng, em cô đơn, lầm lũi trở về trong chiều mưa đầu hạ. Vẫn là thói quen quên mang ô, em đi một mình dưới mưa. Mưa nặng hạt và cái lạnh dần thấm qua từng tế bào, len lỏi vào trái tim em. Mưa lộp bộp trên chiếc ô màu xanh. Em ngước nhìn với đôi mắt ướt đẫm nước mắt và nước mưa. Là anh! Anh nhìn em vỗ về như ngày xưa anh đến:Em lại quên mang ô rồi, cô Ngốc này! Em ốm mà không có anh ở bên thì phải làm sao?!

Em chỉ còn biết bật khóc nức nở. Đôi tay anh nắm chặt bàn tay đang run lên vì lạnh của em. Anh ôm em thật chặt vào lòng, sưởi ấm trái tim em bằng tình yêu của anh. Những con sóng yêu thương, hờn tủi trong em như vỡ òa. Mưa hòa với niềm hạnh phúc khi trái tim em tìm lại được nhịp đập yêu thương của ngày xưa.

Bao buồn đau đã qua chỉ còn tình yêu ở lại
Em muốn rằng thời gian sẽ quay lại để xóa tan đi những ưu hoài
Để mình cùng nhau sánh vai

Em biết rằng không ai hoàn hảo nhưng sẽ có những trái tim yêu thương hoàn hảo vì tình yêu chứa đựng trong nó luôn đong đầy. Anh vẫn như ngày nào, vẫn yêu em bằng tình yêu đằm thắm, bao dung và chờ đợi em ở bất kỳ nơi đâu trên con đường tình yêu này.

Cảm ơn thượng đế đã mang anh đến, đã để anh bên cạnh em dù giông bão cuộc đời và lòng người đã đến ấy. Em nhận ra rằng, cuộc đời này cũng ngắn ngủi lắm, nhưng tình yêu sẽ khiến nó tròn đầy và khiến cho ta không phải hối tiếc vì những lựa chọn theo trái tim mình. Hãy nắm chặt tay nhau để vẽ lên những khoảng trời hạnh phúc, nơi đó chỉ tình yêu và niềm tin mà mình đã xây đắp bao lâu. Và vì cuộc đời này có bao lâu mà ta hờn trách nhau…

Thì thôi ta đừng hờn trách nhau
Cuộc đời này có bấy lâu.
Cùng nhau ta quên hết bao ưu sầu
Mình hãy quay về với nhau…


© Cua Đá – blogradio.vn

Cua Đá

Không có hoàn cảnh nào tuyệt vọng, chỉ có con người tuyệt vọng trước hoàn cảnh

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top