Phát thanh xúc cảm của bạn !

Con ước đời thực được như giấc mơ

2020-11-02 01:20

Tác giả: @atifar


blogradio.vn - Con không biết vì sao, có phải vì áp lực cuộc sống, vì công việc quá bận rộn khiến bố mẹ luôn cảm thấy mệt mỏi? Và con vô tình trở thành “bao cát” để bố mẹ trút giận, để cảm thấy nhẹ nhàng hơn?

***

“Sao con nhà người ta nó béo tốt xinh xắn, nó ăn gì mày được ăn nấy, con nhà người ta mặc đồ gì mày cũng có đồ đẹp đấy nhưng sao con nhà này lại khổ về ăn uống thế hả? Người ta thì làm cho bố mẹ nở mày nở mặt vì con, còn nhà này thì toàn để bố mẹ mang tiếng với thiên hạ, xấu hổ và nhục nhã làm sao”.

Bố cằn nhằn con từng chút một, ngày hôm nay con làm gì, ở đâu, với ai, sao không học đàn với học thanh nhạc đi… cứ như thể con là một đứa trẻ hư, lười học, biếng nhác và chả làm được cái gì nên hồn vậy.

“Suốt ngày tiền và tiền. Vất vả kiếm tiền nuôi ăn học mà mày không học cho tử tế, nên hồn thì mày chết với tao, tốn hơn chục triệu mà chả được cái gì thì mày nghỉ học luôn đi”.

Kèm theo tiếng than vãn, chì triết, mẹ thì đưa tờ tiền một cách khó chịu và không muốn đưa về phía con... Ngay cả lúc con đưa tay cầm lấy số tiền trong cằn nhằn, khó chịu của mẹ, nước mắt con tuôn dài, dù con đã bặm chặt môi, cố để ngăn mình không khóc. Con không thể khóc trước mặt mẹ. Con phải sống tốt, để đến một ngày nào đó mẹ sẽ phải hối hận vì đã đối xử với con như thể với kẻ thù.

Mỗi lần mẹ làm con tổn thương, những ý nghĩ đó lại xuất hiện trong đầu con. Thậm chí, không ít lần con còn suy nghĩ: Hay con không phải con đẻ của bố mẹ nên mọi người mới chì triết con như vậy? Con có lần cũng nghĩ đến việc tự tử, hay bỏ đi đâu đó thật xa, để bố mẹ không phải thấy con cho đỡ ngứa mắt.

Ngày hôm sau, con đã không bỏ đi vì nghĩ bố mẹ sẽ đau khổ và mệt mỏi thế nào khi phải đi tìm con hay là chứng kiến cảnh con mình chỉ còn là một thân xác lạnh ngắt. Con biết bố mẹ mắng mỏ con cũng chỉ vì mong con sẽ tốt hơn, vậy thì con phải thay đổi để bố mẹ có thể vui lòng vì con chứ. Ý nghĩ ấy đã đưa bước chân con theo lối quen thuộc về nhà. Cũng ý nghĩ ấy đã giúp con vơi đi những ấm ức mỗi lần nghe quát mắng,...

Song, thực lòng, con thấy cuộc sống của con chỉ toàn một màu xám. Ngay cả những lúc con thấy cuộc đời có vẻ tươi đẹp lắm, con vẫn bị ám ảnh bởi tiếng quát tháo của bố mẹ ở bên tai. Những tiếng quát tháo khiến con cảm thấy chói tai và ghê sợ. Có một thời gian dài con bị stress, bị trầm cảm vì điều này, nhưng bố mẹ không hề hay biết.

Còn nhiều lắm những câu nói tựa như dao mà bố mẹ sẵn sàng “ném” vào con mỗi ngày. Bố mẹ không cần biết, con cảm thấy thế nào khi nghe, dù mỗi lần nghe bố mẹ “chửi” xong, tâm trạng con thay đổi hẳn, con sống thu mình vì tự ti, con hay suy nghĩ nhiều về những câu nói của bố mẹ, nhưng bố mẹ cũng không buồn và cũng chả thèm quan tâm.

Bố mẹ còn không biết ở trường con đã xảy ra những gì, bị sao, bị như thế nào. Ở trường, đó là nơi khủng khiếp với con nhất khi con còn là học sinh lớp 9 và 10. Con bị bạn bè xa lánh, cô giáo phân biệt đối xử tuy con là học sinh giỏi trong lớp. Ngày ngày ở lớp bị đánh đập, bị đổ rác lên người, bị ép phải dọn trực lớp một mình đến tối muộn ở trường và là chân osin của tất cả các bạn trong lớp.

Ai ai cũng cười nhạo con, đem con ra làm trò cười, là thú vui cho mọi người. Nhưng con không dám nói với bất cứ ai con bị như vậy, vì con nghĩ nếu con nói ra bố mẹ sẽ rất buồn, sẽ nghĩ con mình dốt nát, ngu ngốc và làm bố mẹ lo lắng. Mỗi lần đi học về muộn chỉ biết nói dối: con đi tập múa hay con đi học thêm,.. nhiều lí do khác để tránh bố mẹ không phát hiện. Nhưng mỗi lần con nói xong như vậy, là lần nào cũng như lần nào cũng sẽ đều nghe mẹ chửi hoặc bố chửi có khi còn dọa không cho đi học. Con làm gì có bạn, lúc nào cũng lủi thủi một mình, từ nhà đến trường rồi lại từ trường về nhà, con chỉ biết nghe thôi chứ có dám nói câu gì!

Con không biết vì sao, hay vì lí do nào mà con có thể chịu đựng điều đó trong suốt hai năm học đó. Thật vi diệu phải không? Sức chịu đựng của con khá tốt nên cái gì cũng giữ trong lòng và không nói ra đến khi bệnh tâm lý của con đã ngày càng trở nên nặng hơn.

Thực ra, niềm vui với con vô cùng đơn giản. Đó là khi con có được điểm tốt, con nghĩ bố mẹ sẽ khen con, đó là khi con đánh đàn hay hát một ca khúc nào đó hay đơn giản là khi con viết văn, dù hay hay không thì bố mẹ sẽ luôn ủng hộ và động viên con: “Không sao đâu con, hôm nay như vậy đối với bố mẹ là hay lắm rồi, hãy để tâm trạng con thoải mái đừng luyến tiếc về ngày hôm nay mà hãy nhìn về ngày mai con sẽ làm được những gì....”

Những câu như vậy, đâu khó khăn gì để nói ra, phải không bố mẹ? Nhưng thực tế, con chưa được bố mẹ khen con bao giờ, vì bất cứ điều gì con làm hình như đều không vừa ý bố mẹ. Có lẽ cũng vì thế mà bố mẹ không bao giờ nói lời ngọt ngào với con.

Con không biết vì sao, có phải vì áp lực cuộc sống, vì công việc quá bận rộn khiến bố mẹ luôn cảm thấy mệt mỏi? Và con vô tình trở thành “bao cát” để bố mẹ trút giận, để cảm thấy nhẹ nhàng hơn?

Trong giấc ngủ đôi khi chập chờn, không thể sâu giấc, con mơ thấy mình bé lại trong vòng tay ấm áp của bố mẹ. Khi đó, hình như mọi áp lực, mọi buồn phiền của bố mẹ và con đều tan biến. Con rưng rưng, ước đời thực được như trong giấc mơ, bố mẹ không mắng mỏ, chì triết con.

© Ali Bin - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Thật ra nỗi cô đơn nhiều khi còn hơn cả một nỗi đau | Radio Tâm Sự

@atifar

sống là sống cho chính mình sống vì đam mê yêu thương gia đình và người thân mang niềm vui đến cho mọi người xóa đi nỗi buồn nơi họ

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top