Gia đình mới là điều con cần nhất
2019-01-06 01:22
Tác giả:
Mấy ngày hôm nay bên nhà hàng xóm thấy người ta ra vào rất đông. Cũng tò mò, không biết có chuyện gì? À hỏi ra cũng biết chút chút là mọi người chúc mừng mẹ của bé D chuẩn bị được qua Tây với chồng. Số nó đúng là đỏ, con người ta đi học tiếng lâu rồi mà chưa qua được,nó mới chạy giấy tờ có mấy tháng mà chuẩn bị lên máy bay rồi kìa - lời ra tiếng vào của mấy bà hàng xóm.
Ngậm ngùi! Tôi quay gót chân về nhà, suy ngẫm!
Ngày mẹ của bé D chuẩn bị ra Hà Nội để làm giấy tờ thủ tục bay, tối hôm đấy có rất đông bạn bè, anh em, hàng xóm đến tại ngôi nhà ba tầng cao sừng sững bên trong với đầy đủ tiện nghi để chia vui với gia đình. Sau nữa là chúc mừng mẹ T. Một bữa tiệc thật to để đãi bà con hàng xóm,có cả ông bà thông gia, và rất đông đồng nghiệp của cô giáo trẻ.
Nhưng bỗng chợt nhận ra có một cái gì đó u buồn trên khuôn mặt của người mẹ già trên tám mươi tuổi. Bà nội bé D đang ngồi né ở một góc hành lang cuối sân, một khuôn mặt với vầng trán nhăn nheo, hai gò má đã hốc hác tiều tụy, nước mắt lưng tròng trên khóe mi của bà cụ. Còn bé D thì cứ lẽo đẽo đi theo sau mẹ T như có gì đó báo hiệu một cuộc chia xa không biết khi nào mới gặp lại. Cô bé D mới gần bốn tuổi mà ăn nói khôn ra phết, nó quý bà nội lắm nên cứ chạy đến đưa bàn tay nhỏ bé của nó lau nước mắt cho bà.

Một bữa tiệc lẫn lộn cảm xúc, vui có, mừng có, và cũng không thiếu những giọt nước mắt vừa lưng tròng vừa lăn dài trên má.
Bữa tiệc sắp tàn cũng là lúc mẹ T chuẩn bị xách vali lên xe. Mẹ T khóc òa, ôm con, chào tạm biệt mọi người.Cô bé D loay hoay nắm vào vạt áo mẹ. Bất chợt nó òa khóc lên,ai dỗ cũng không được. Bà nội đến rồi ôm cô bé vào lòng, van với mẹ T rằng: “Tau xin mi đừng bỏ con bé D mà đi, nó còn nhỏ lắm, tiền không thiền thì thôi, tau cũng già rồi làm sao nuôi dạy nó nổi, rồi mai đây tau cũng chết, vợ chồng bây tính răng.”
Không gian như tĩnh lặng lại, một cảm xúc nào đó vừa chao chát vừa ngao ngán, có thể nghe rõ những tiếng nấc nghẹn dù nhỏ nhất. Ở ngoài kia có tiếng to nhỏ thì thầm với nhau của một số người đồng cảm: “Bà cụ khóc mấy ngày rồi, nhìn mà xót xa quá!”
Nhưng rồi, mẹ T cũng cất bước lên xe bỏ lại đằng sau đứa con thơ cùng với người mẹ già, với một lí do khá đơn giản là: “Con qua với chồng đi làm ăn chứ có đi đâu mô mà mẹ sợ.”
Tại sao mẹ của bé D từng học đại học ra và với tấm bằng giỏi mẹ đã có công việc ổn định. Nhiều năm liền là giáo viên dạy giỏi nên được phụ huynh tín nhiệm dạy kèm rất nhiều, kiếm thêm được thu nhập sau những giờ dạy chính trên trường.
Tại sao nhà cao của rộng, với đầy đủ tiện nghi vật chất.Vẫn đi.Không biết còn thiếu gì nữa mà chưa thỏa mãn được? Vậy ra, người ta làm nhà to để phô bày với thiên hạ, còn ở hay không lại là một chuyện khác.
Tại sao còn thơ dại, mẹ đã quá già, vậy mà đành nỡ giao chân trời tương lai của con cho ông bà nội ngoại? Liệu họ có còn đủ sức, đủ trí để dạy con trong thời đại mà người ta nói là công nghệ lên ngôi. Hai thế hệ sống giữa hai thời đại khác nhau nên làm sao mẹ già có thể dạy dỗ nổi đứa cháu nhỏ. Thiết nghĩ, hãy để cha mẹ mình có một tuổi già an vui.

Bố đi Tây từ khi mẹ T mới mang thai bé D, đến bây giờ bé T vẫn chưa biết ngoài đời trông bố như thế nào, có thì cũng chỉ qua hình ảnh điện thoại. Vậy mà giờ mẹ T cũng đi thì cô bé D biết làm sao đây.
Dẫu biết rằng kiếm tiền là rất quan trọng, chúng ta rất cần nó trong cuộc sống. Nhưng suy cho cùng thì tiền cũng chỉ là một công cụ để chúng ta mưu cầu hạnh phúc. Có tiền nhiều rồi để làm gì? Cứ mải kiếm tiền làm gì trong khi đó một thế hệ con cái không được dạy dỗ, sống không có mục đích, không có định hướng rồi dần dần sa vào các tệ nạn xã hội. Liệu "tiền" có chữa được những căn bệnh "trầm kha" này không?
Còn bé D vẫn cười - nụ cười của bé thơ ngây! Bé thường hỏi bà nội: “Con nhớ mẹ T lắm khi nào mẹ T về bà nhỉ?”
Bà nội em chỉ biết cười trong nỗi buồn.
Em vẫn cười, nhưng niềm vui của em có được trọn vẹn.
© Nguyễn Thị Tiệp – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.






