Phát thanh xúc cảm của bạn !

Gia đình mới là điều con cần nhất

2019-01-06 01:22

Tác giả:


blogradio.vn - Tại sao còn thơ dại, mẹ đã quá già, vậy mà đành nỡ giao chân trời tương lai của con cho ông bà nội ngoại? Liệu họ có còn đủ sức, đủ trí để dạy con trong thời đại mà người ta nói là công nghệ lên ngôi. Hai thế hệ sống giữa hai thời đại khác nhau nên làm sao mẹ già có thể dạy dỗ nổi đứa cháu nhỏ. Thiết nghĩ, hãy để cha mẹ mình có một tuổi già an vui.

***

Mấy ngày hôm nay bên nhà hàng xóm thấy người ta ra vào rất đông. Cũng tò mò, không biết có chuyện gì? À hỏi ra cũng biết chút chút là mọi người chúc mừng mẹ của bé D chuẩn bị được qua Tây với chồng. Số nó đúng là đỏ, con người ta đi học tiếng lâu rồi mà chưa qua được,nó mới chạy giấy tờ có mấy tháng mà chuẩn bị lên máy bay rồi kìa - lời ra tiếng vào của mấy bà hàng xóm.

Ngậm ngùi! Tôi quay gót chân về nhà, suy ngẫm!

Ngày mẹ của bé D chuẩn bị ra Hà Nội để làm giấy tờ thủ tục bay, tối hôm đấy có rất đông bạn bè, anh em, hàng xóm đến tại ngôi nhà ba tầng cao sừng sững bên trong với đầy đủ tiện nghi để chia vui với gia đình. Sau nữa là chúc mừng mẹ T. Một bữa tiệc thật to để đãi bà con hàng xóm,có cả ông bà thông gia, và rất đông đồng nghiệp của cô giáo trẻ.

Nhưng bỗng chợt nhận ra có một cái gì đó u buồn trên khuôn mặt của người mẹ già trên tám mươi tuổi. Bà nội bé D đang ngồi né ở một góc hành lang cuối sân, một khuôn mặt với vầng trán nhăn nheo, hai gò má đã hốc hác tiều tụy, nước mắt lưng tròng trên khóe mi của bà cụ. Còn bé D thì cứ lẽo đẽo đi theo sau mẹ T như có gì đó báo hiệu một cuộc chia xa không biết khi nào mới gặp lại. Cô bé D mới gần bốn tuổi mà ăn nói khôn ra phết, nó quý bà nội lắm nên cứ chạy đến đưa bàn tay nhỏ bé của nó lau nước mắt cho bà.


Một bữa tiệc lẫn lộn cảm xúc, vui có, mừng có, và cũng không thiếu những giọt nước mắt vừa lưng tròng vừa lăn dài trên má.

Bữa tiệc sắp tàn cũng là lúc mẹ T chuẩn bị xách vali lên xe. Mẹ T khóc òa, ôm con, chào tạm biệt mọi người.Cô bé D loay hoay nắm vào vạt áo mẹ. Bất chợt nó òa khóc lên,ai dỗ cũng không được. Bà nội đến rồi ôm cô bé vào lòng, van với mẹ T rằng: “Tau xin mi đừng bỏ con bé D mà đi, nó còn nhỏ lắm, tiền không thiền thì thôi, tau cũng già rồi làm sao nuôi dạy nó nổi, rồi mai đây tau cũng chết, vợ chồng bây tính răng.”

Không gian như tĩnh lặng lại, một cảm xúc nào đó vừa chao chát vừa ngao ngán, có thể nghe rõ những tiếng nấc nghẹn dù nhỏ nhất. Ở ngoài kia có tiếng to nhỏ thì thầm với nhau của một số người đồng cảm: “Bà cụ khóc mấy ngày rồi, nhìn mà xót xa quá!”

Nhưng rồi, mẹ T cũng cất bước lên xe bỏ lại đằng sau đứa con thơ cùng với người mẹ già, với một lí do khá đơn giản là: “Con qua với chồng đi làm ăn chứ có đi đâu mô mà mẹ sợ.”

Tại sao mẹ của bé D từng học đại học ra và với tấm bằng giỏi mẹ đã có công việc ổn định. Nhiều năm liền là giáo viên dạy giỏi nên được phụ huynh tín nhiệm dạy kèm rất nhiều, kiếm thêm được thu nhập sau những giờ dạy chính trên trường.

Tại sao nhà cao của rộng, với đầy đủ tiện nghi vật chất.Vẫn đi.Không biết còn thiếu gì nữa mà chưa thỏa mãn được? Vậy ra, người ta làm nhà to để phô bày với thiên hạ, còn ở hay không lại là một chuyện khác.

Tại sao còn thơ dại, mẹ đã quá già, vậy mà đành nỡ giao chân trời tương lai của con cho ông bà nội ngoại? Liệu họ có còn đủ sức, đủ trí để dạy con trong thời đại mà người ta nói là công nghệ lên ngôi. Hai thế hệ sống giữa hai thời đại khác nhau nên làm sao mẹ già có thể dạy dỗ nổi đứa cháu nhỏ. Thiết nghĩ, hãy để cha mẹ mình có một tuổi già an vui.


Bố đi Tây từ khi mẹ T mới mang thai bé D, đến bây giờ bé T vẫn chưa biết ngoài đời trông bố như thế nào, có thì cũng chỉ qua hình ảnh điện thoại. Vậy mà giờ mẹ T cũng đi thì cô bé D biết làm sao đây.

Dẫu biết rằng kiếm tiền là rất quan trọng, chúng ta rất cần nó trong cuộc sống. Nhưng suy cho cùng thì tiền cũng chỉ là một công cụ để chúng ta mưu cầu hạnh phúc. Có tiền nhiều rồi để làm gì? Cứ mải kiếm tiền làm gì trong khi đó một thế hệ con cái không được dạy dỗ, sống không có mục đích, không có định hướng rồi dần dần sa vào các tệ nạn xã hội. Liệu "tiền" có chữa được những căn bệnh "trầm kha" này không?

Còn bé D vẫn cười - nụ cười của bé thơ ngây! Bé thường hỏi bà nội: “Con nhớ mẹ T lắm khi nào mẹ T về bà nhỉ?”

Bà nội em chỉ biết cười trong nỗi buồn.

Em vẫn cười, nhưng niềm vui của em có được trọn vẹn.

© Nguyễn Thị Tiệp – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lỡ một nhịp thương

Lỡ một nhịp thương

Người con trai từng ôm cô mỗi đêm, từng hứa sẽ không bao giờ buông tay, giờ đây lại là người tàn nhẫn đẩy cô xuống vực sâu nhất. Anh ấy đã từng bảo rằng giúp cô nhặt tình mảnh vỡ của con tim. Thật nực cười, khi chính anh ta lại là người khiến nó tan nát thành từng mảnh vỡ, hết lần này tới lần khác.

Bốn mùa và em!

Bốn mùa và em!

Một cánh én liệng Bẻ cong vành trời Một cơn mưa ướt Khóc ngày chia phôi

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu

Mặc dù đọc rất nhiều bài về tiết kiệm, lối sống tối giản, cách chi tiêu thông minh nhưng càng đọc, tôi càng nhận ra: Chỉ biết tiết kiệm từng đồng không khiến chúng ta giàu lên. Trái lại, có những tư duy sai lệch âm thầm "rút cạn" túi tiền của phụ nữ, khiến họ suốt đời mắc kẹt trong nỗi lo tài chính.

Chỉ là quá khứ mà thôi

Chỉ là quá khứ mà thôi

Đôi khi, chia tay không phải là kết thúc mà nó là khởi đầu cho cuộc tìm kiếm hạnh phúc thật sự của bản thân bạn. Có thể bạn sẽ phải đau khổ trong một thời gian nhưng nỗi đau rồi sẽ vơi đi nếu bạn chấp nhận nó.

Tiếng thở dài

Tiếng thở dài

Cứ mỗi độ tháng tư sang lại chạnh lòng nhớ anh hai! Nhớ luôn những anh trai làng đã ra đi không bao giờ trở lại, khác với lời hứa hẹn khi đất nước hòa bình sẽ trở về như trong thư đã viết. Bây giờ đã hòa bình thế bóng dáng các anh đâu khi quê hương vẫn đợi! Cha Mẹ già còn chờ trông?

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà

Tuổi thơ tôi có “thâm niên” chăn bò đến gần cả 10 năm. Và trong khoảng thời gian “dằng dặc” ấy, dẫu ngày nắng hay mưa, đông hay hè,… có khi chỉ thoáng chốc, có khi nguyên cả buổi chiều, chẳng ngày nào, tôi không có mặt ở bên bà.

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?

Đối với chúng ta, những con người bình thường, sinh ra trong một gia đình bình thường thì học chính là con đường nhanh nhất, dễ đi nhất để chúng ta thay đổi số phận.

Đi qua bao đau thương - hạnh phúc mãi chung đường

Đi qua bao đau thương - hạnh phúc mãi chung đường

Thì ra, ranh giới giữa tình yêu không nằm ở giàu nghèo, không nằm ở danh phận hay định kiến. Mà nằm ở việc chúng ta có đủ yêu thương để bước tiếp cùng nhau, có đủ dũng cảm để không buông tay—dù là trong những ngày nắng đẹp hay giữa cơn bão tố cuộc đời.

Yêu lành - Học cách buông bỏ trước khi biết thế nào là tình yêu

Yêu lành - Học cách buông bỏ trước khi biết thế nào là tình yêu

Trong cuốn sách này, Tiến sĩ Charlotte Kasl đã kết hợp những kiến thức tinh hoa giữa triết lý Phật giáo và tâm lý học phương Tây để cung cấp cho độc giả một “hướng dẫn sử dụng” tình yêu tập trung vào sự chân thành và chánh niệm.

Con là người lính hôm nay

Con là người lính hôm nay

Chị cũng đã chờ anh suốt bao tháng ngày dài, từ khi còn là người con gái thanh xuân, từ khi còn là cô gái với sắc xuân phơi phới cho đến bây giờ mái tóc chị đã điểm màu tóc bạc và cả những dòng nước mắt đã âm thầm chảy mãi trên gương mặt đã bị thời gian lấy đi tuổi trẻ. Chị vẫn mòn mỏi chờ anh trong hy vọng, rồi trong vô vọng, mà chị vẫn chờ.

back to top