Gia đình là điều hạnh phúc giản đơn
2018-06-28 05:14
Tác giả:

Rồi cũng chứng biếng ăn đó, đem nào mẹ cũng lo nghĩ, chẳng biết làm sao để con được lớn khỏe mạnh như người ta. Rồi bao lần con vòi vĩnh đòi mẹ mua váy này quần nọ, nhưng nhà mình ngày ấy kinh thế khó khăn, vì sợ con thiếu thốn với bạn bè, mẹ lấy vải từ quần áo cũ rồi may váy, áo cho con. Nhớ ngày đó, cứ hễ mỗi lần còn cầm quần áo mẹ may, xuýt xoa ướm thử trước gương, nhìn con mà mẹ cười tít mắt rồi lại xoa xoa mắt do mỏi, thương vì mắt đã yếu lại phải ngồi xỏ từng sợ chỉ để may cho con. Đến khi lớn lên, con mới hiểu, phải làm vừa lòng ông bà nội, lại phải chiều luôn cả ý của con, rồi cả việc ngoài vườn, việc chăm cho đàn gà vịt, bao nhiêu là việc, từ trong ra ngoài mẹ đều làm tất, vậy mà con trẻ dạy đã không hiểu còn làm mẹ bận lòng thêm.
Đến ngày con lớn, rời trường xã, con lên tỉnh học, ở trọ cùng anh hai. Dù thế nhưng con vẫn nhớ lắm cái cảm giác ở nhà, nhớ mâm cơm ăn cùng gia đình, nhớ cả những đêm con nằm đung đưa trên võng với mẹ, cha thì ngồi trên ghế nhâm nhi tách trà, cùng xem phim, nhớ cả tiếng ếch nháy kêu râm ran ở sau hè mỗi mùa mưa đến. Lên tỉnh rồi, tiếng còi xe inh ỏi, con chẳng tìm thấy được cái bình yên ở quê mình. Cũng may có anh hai bên cạnh, nên dần dần con đỡ nhớ nhà hơn. Thỉnh thoảng anh hai cũng đèo con đi đâu đó cho đỡ buồn, bạn bè dần cũng thân hơn, cuộc sống nhộn nhịp nơi thành thị không biết tự bao giờ đã khõa lấp phần nào khoảng trống nhớ nhà trong con.
Những ngày đầu nơi xa nhà, mọi thứ tưởng chừng như khó khăn cũng hóa dễ dàng. Điều đó là nhờ cả vào anh hai, từ việc ăn việc ở, đến việc trường lớp, anh hai đều tất bật lo cho. Con nhớ có lần, anh đang bận việc, nhưng lại sợ con trễ học, thế là anh chạy thật nhanh về để đưa con đến lớp. Vì không cẩn thận, anh té xe, tay trầy xước, chảy cả máu cũng vì lo con trễ mà chẳng để ý xe cộ gì. Rồi đến khi con đậu vào đại học, rời quê lên Cần Thơ, nơi đất khách chẳng quen ai, lại chẳng được ở cùng anh hai như trước. Không có cha mẹ, không có anh dìu dắt, mọi thứ trở nên khó khăn với con hơn.

Những va chạm đầu đời ở cái tuổi mười tám đôi mươi khiến con cảm thấy mệt mỏi như muốn chạy thật nhanh về nhà, làm đứa con nhỏ ngày nào của cha mẹ, được sống vô ưu vô lo như cái thời còn bé xíu. Nhưng mà con người ta chẳng thể bé mãi được, phải lớn lên, phải trưởng thành và phải lo cho cha mẹ, bù đấp cho những hy sinh mà gia đình đã dành cho con.
Hành trang tuổi thơ của con có thể không quá tráng lệ, không quần áo đẹp nhưng tươm tất bởi do chính tay mẹ làm, không được đưa đi đâu đó trong những dịp lễ tết, nhưng lại hạnh phúc vô cùng mỗi lần được cha đèo trên chiếc xe đạp cũ đến trường ngày còn nhỏ, được đùm bọc bởi anh hai trong những chuỗi ngày phải sống xa nhà.
Bấy nhiêu là đủ để con biết mình phải có gắng hơn rất nhiều. Vì tương lai của con và hơn hết là vì gia đình, vì sự kỳ vọng chưa bao giờ ngưng nghỉ của cha mẹ, của anh hai, và cũng vì niềm thương đang rạo rực trong tim con từng ngày.
© Mộc Mộc – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này
Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em
Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ
Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi
Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ

Không sao đâu, cứ chờ một chút nữa...
Tôi đã từng rất sợ cô đơn. Những chiều mưa rơi trên khung cửa sổ, chỉ một mình trong căn phòng nhỏ, nghe tiếng lòng mình vọng lại… tôi cứ ngỡ là cả thế giới đang bỏ rơi tôi.