Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chúng ta chỉ dừng lại ở chữ "duyên"

2017-03-06 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Cuộc đời này có hai loại duyên, một là duyên phận, hai là duyên nợ. Tôi thấy tôi với cậu hóa ra cũng chỉ dừng lại ở chữ "duyên" thôi. Có cơ hội được gặp nhau một lần, ắt hẳn đó là số phận. Và nếu cuộc đời này đã quyết định cho chúng ta trở thành hai đường thằng cắt nhau, không có phận cũng chẳng có nợ nần gì với người kia, chạm qua nhau một lần rồi đi xa mãi, nên dù hôm ấy nếu có không gặp, tôi tin chắc chắn tôi và cậu cũng sẽ có ngày nhìn thấy nhau, sẽ quen nhau đâu đó trong cuộc đời nhỏ bé này.

***

Tôi viết những dòng này khi đang ngồi nhâm nhi ly cafe – tôi vẫn nhớ đó là thức uống cậu ghét nhất. Cậu nói rằng mỗi lần uống sẽ bị mất ngủ. Tôi thì ngược lại, tôi càng uống sẽ càng dễ ngủ. Cậu cũng từng nói cậu không biết uống bia, vì chỉ cần uống một ngụm nhỏ cũng khiến khuôn mặt đỏ gay. Tôi lại khác, tôi khá giỏi uống bia, chi ít thì hơn cậu. Tôi bật cười, hóa ra từ những việc nhỏ bé như vậy, chúng ta đã không giống nhau rồi.

Thành phố dạo này hay điểm những cơn mưa nhỏ. Hạt mưa lất phất đậu lên mái tóc người con gái, lên mắt kính chàng thư sinh. Một chút gió se lạnh cuối xuân làm tôi nhớ đến ngày đầu chúng ta gặp nhau. Thực ra tôi không muốn nhớ lại ngày đó lắm, ít nhất thì sau khi tôi và cậu đã tám phương chín ngả.

Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu sao các bác phụ trách ở phường cứ nhất quyết kéo tôi đi cho bằng được, vì lúc ấy tôi cũng là học sinh cấp 3 rồi, mà những hoạt động tình nguyện cho nhóm trẻ em của tổ dân phố thì rất vắng bóng những người tầm tuổi tôi. Tôi trầm tính, không thích trẻ con, cũng không thích chốn đông người, khỏi phải nói cũng biết buổi chiều ấy nó chán ngán như thế nào, mất đi vài tiếng nghỉ hè quý giá. Tôi than thở ỉ ôi với chính mình, cũng không có ai để trò chuyện, chỉ tha thiết được về với ngôi nhà thân yêu của, nhưng đó là trước khi nhìn thấy cậu. Một người vẫn hăng say nói chuyện với đám bạn, cái góc nghiêng mà cho đến giờ tôi vẫn thấy nó thật đẹp, có lẽ là đẹp nhất. Tôi còn nhớ đã từng nói với một người, rằng cậu đẹp khiến người ta nhớ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi lúc ấy không giấu nổi sự tò mò, gặng hỏi bạn bè cậu cho bằng được facebook của cậu. Nếu sau này, tôi biết mình đã lạc vào trong cơn men tình như thế nào, thì ngày ấy, có lẽ đã lỡ say khuôn mặt cậu mất rồi.

 Món quà tuổi thanh xuân

Tôi vẫn nhớ rất nhiều thứ. Tôi nhớ có mấy bữa trưa tôi với cậu rủ nhau đi lượn phố, chỉ cần tôi bước ra khỏi con ngách nhỏ, là vừa kịp lúc cậu dừng xe. Tôi nhớ, không ít lần chúng ta đã trùng hợp như thế. Tôi còn nhớ, tôi và cậu rất thích mặc đồ màu đen. Ngày nào gặp thì cũng ít nhất có một trong hai đứa mặc một thứ màu đen, ngay cả đôi dép xỏ ngón của cả hai cũng là màu đen. Kể ra mới thấy, hai đứa mãi mới có vài điểm chung.

Điểm khác thì nhiều vô kể, ấy vậy mà cũng được gọi là đã từng bên nhau. Cậu nói rất ít, tôi lại nói rất nhiều. Nhưng lần nào, tôi kể chuyện, cậu cũng chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng tôi có nhìn trộm đôi mắt ấy, không biết là lần thứ bao nhiêu tôi lại say ánh mắt cậu, nó giống như một biển cả yêu thương, tôi là một chú cá nhỏ bơi tung tăng trong đó, chìm đắm trong sự vỗ về. Cậu không thích đọc sách, mấy đoạn văn ngắn cũn cỡn cũng ỏng eo không thèm đọc, nhưng lần nào tôi gửi cho cậu một đoạn tin nhắn dài, dù cậu trước đó đã nói “Đừng có viết dài, không đọc đâu.” và tôi cũng cố nịnh vài câu “Đọc mấy câu đầu thôi cũng được.” nhưng cậu vẫn là chiều tôi, đọc xong còn cố tình khoe công “Đọc xong rồi.” Một điểm nữa, cậu rất cao, còn tôi thì thấp, cậu kém tôi những hai tuổi nhưng lại cao hơn tôi nhưng hai mươi phân. Cuộc đời có éo le nào hơn không nhỉ?

Sau bố mẹ tôi, thì có lẽ không ai chiều chuộng tôi như thế. Tôi cuối cùng cũng thấy, thế nào là sự nhận lại, thế nào là được quan tâm như vậy đấy.

Và đến một ngày tháng Mười trời rất nhiều nắng, có vẻ nắng nhiều quá đã làm khô cạn biển cả yêu thương của chú cá nhỏ rồi. Ngày hôm ấy, chỉ thấy trong tim là vụn vỡ, là những nỗi đau không ai dỗ dành, là sự cô đơn không ai san sẻ. Ngày ấy, nào ai hiểu tôi tha thiết được gặp cậu như thế nào cơ chứ?

Thời gian trôi qua cũng nhiều, và hôm nay khi tôi nghĩ đến ngày đầu tiên, lại tự hỏi nếu ngày ấy tôi nhất quyết không chịu đi, nếu ngày ấy không tò mò hỏi facebook cậu, hay đơn giản thôi là không nhìn thấy cậu, thì hôm nay chúng ta sẽ như thế nào? Có hạnh phúc hơn không? Tôi sẽ vui vẻ chứ? Hay vẫn tiếp tục là một chú chim nhỏ cô đơn đến thế giới này tìm một tổ ấm?

Cuộc đời này có hai loại duyên, một là duyên phận, hai là duyên nợ. Tôi thấy tôi với cậu hóa ra cũng chỉ dừng lại ở chữ duyên thôi. Có cơ hội được gặp nhau một lần, ắt hẳn đó là số phận. Và nếu cuộc đời này đã quyết định cho chúng ta trở thành hai đường thằng cắt nhau, không có phận cũng chẳng có nợ nần gì với người kia, chạm qua nhau một lần rồi đi xa mãi, nên dù hôm ấy nếu có không gặp, tôi tin chắc chắn tôi và cậu cũng sẽ có ngày nhìn thấy nhau, sẽ quen nhau đâu đó trong cuộc đời nhỏ bé này.

 Món quà tuổi thanh xuân

Hôm nay là ngày cuối cùng tôi nhớ về ngày đầu tiên, là ngày cuối cùng tôi và cậu xuất hiện cạnh nhau như một từ “chúng ta”, là ngày chú cá nhỏ quyết định trở về với biển xanh bao la. Cậu đến bên tôi là một món quà của tuổi thanh xuân thật rực rỡ và tỏa sáng, là tia nắng dịu dàng ban mai của tháng Bảy đầy nhiệt huyết, là một phần của tuổi trẻ mà tôi sẽ lưu giữ mãi trong tâm trí mình. Cuộc sống này dù đem đến đời ta nhiều nỗi buồn, những cũng sẽ đền bù cho ta những niềm vui. Trải qua bao ngày sóng gió không có cậu, mới chợt nhận ra rằng không có nỗi buồn nào là vô hạn, cũng chẳng có niềm vui nào là thực sự trọn vẹn. Chỉ biết nhắc nhở bản thân hãy trân trọng từng phút giây, trân trọng từng hình bóng lướt qua.

Giai điệu những bản hoà tấu của July đang vang vọng khắp căn phòng, tràn ngập khắp cơ thể tôi, kéo tôi trở về tháng Bảy khi ấy. Cậu, có còn nhớ tháng Bảy không?

Tình duyên đâu ai hay cũng đã cạn rồi, chúng ta sống trong nhau chỉ là kí ức, là một quãng thời gian cũ nhất định phải xoá đi. Chỉ là cảm ơn chữ duyên nhỏ bé ấy, đã đem đến cho tôi một chút ánh sáng trong sự lạc lõng bấy lâu nay.

“Quãng thời gian ấy, tôi đã rất vui. Cảm ơn cậu và cũng xin lỗi cậu. Thanh xuân của tôi có cậu, là đủ hạnh phúc rồi.”

Hôm nay là ngày thứ 130, là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi có thể nói mình nhớ cậu rất nhiều..

Tạm biệt cậu, tuổi 16 của tôi!

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết CẦN LẮM MỘT CHỮ DUYÊN. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

back to top