Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chúng ta ai rồi cũng phải lớn lên

2019-03-13 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Con người, ai rồi cũng phải lớn lên, để lại sau lưng vùng trời ở lại- vùng trời của tuổi thơ rộng lớn. Mây vẫn bay, gió vẫn thổi, con người vẫn đổi thay. Trong mắt mỗi người thì vùng trời mỗi lúc mỗi khác, mỗi nơi mỗi khác. Chỉ có vùng trời ở lại là mãi mãi vẹn nguyên...

***

- Ăn gì đấy?

- Lá cây.

- Lá cây ăn được hả? Sao không giống?

- Không tin mày ra ngoài kia bẻ lá mà ăn thử xem ...

Đó là cuộc đối thoại của 15 năm về trước, giữa một đứa nhóc 11 tuổi và một con bé 10 tuổi. Nhà sát vách, cách nhau con hẻm bé tí hin. Cứ chiều chiều đi học về, người ta lại thấy hai đứa nhóc mở hé cánh cửa chớp, chí chóe nhau đủ thứ. Cũng có khi chán, chúng xé tập viết thư nhét qua khe cửa. Gọi là thư cho nó oách, chứ thực chất là những mảnh giấy xé nham nhở, nguệch ngoạc đầy những hình vẽ xấu đau đớn của những đứa trẻ con. Thế mà chúng say sưa vẽ, ném qua ném lại coi bộ thích chí lắm. Bố mẹ chúng thì chửi mãi, cái tội "vứt rác sang nhà nhau"...

À trở lại vấn đề ăn lá cây lúc nãy. Con bé ngây thơ cũng tưởng lá cây ăn được thật, le te chạy ra đầu ngõ vặt lá cây ăn. Chưa kịp đưa vào miệng thì thằng nhóc nhà bên cười sặc sụa, con bé nheo mắt nhìn:

- Cười gì đấy?

- Mày ngu, ăn thật à?

blog radio,  Chúng ta ai rồi cũng phải lớn lên

Thằng nhóc cười đến chảy cả nước mắt phải đưa tay chùi:

- Nè ăn đi, lá đâu mà lá.

Con bé cầm, đứa lên mắt ngắm nghía cái miếng mỏng mỏng màu xanh lá nhạt, có mùi thơm thơm của lá dứa. Nếm thử có vị ngọt ngọt, béo béo...

- Bánh sữa lá dứa đó. - Thằng nhóc bảo. - Mẹ tao cho, mày đúng là chúa ngốc.

Con bé bị chửi ngốc nhưng lại toe toét cười "À thì ra lá cây không ăn được".

- Cô ơi cho con tô bún - Nó gọi lớn.

- Lam đấy hả con, đợi cô một chút.

Cô Nguyệt bưng ra cho nó tô bún riêu nóng hổi. Từ ngày cô bán bún, nó thành khách quen, mà bao giờ nó mua cô cũng cho thêm thật nhiều chả cho nó. Mẹ nó đùa "cô chấm mày làm con dâu đấy!". Nó cười hì hì chẳng quan tâm. Với nó, chỉ cần được ăn là được. Và mặc dù nó đã 15 tuổi nhưng nó vẫn chẳng bớt "ngây thơ" hơn hồi nhỏ là bao. Vẫn bị thằng hàng xóm gạt miết như hồi nhỏ.

Hắn bây giờ đã là học sinh cấp 3, người lớn hơn một chút, nhưng vẫn chẳng bỏ được cái thói bắt nạt nó. Thỉnh thoảng ngứa tay, hắn lấy đạn giấy bắn nó đau điếng. Nó hậm hực gào lên:

- Cái đồ đầu gấu kia, không biết thương hoa tiếc ngọc à.

- Hoa với ngọc thì tui tiếc. - Hắn cười hề hề - Mà bà có phải hoa với ngọc gì cho cam.

Máu lên tới não, nó hắm hè xông vào định quyết ăn thua đủ, mẹ nó mà không kịp thời can ngăn thì sẽ có cảnh "máu chảy đầu rơi". Mẹ nó lúc nào cũng bảo “Con gái phải thùy mị nết na, mày như vậy chả ma nào nó chịu rước đâu con ạ.” Nó uất ức nghĩ bụng "với ai thì thùy mị chứ với cái tên kẻ thù truyền kiếp đó thì không bao giờ". Và lúc nghĩ như vậy bao giờ nó cũng hằm hè trông sang để thấy hắn ta đang cười nhăn nhở...

Thời gian cứ thế trôi đi, mang theo hai con người có lẽ còn chưa kịp lớn. Một người theo lời mời gọi của Tổ quốc đến nơi hải đảo xa xôi. Một người theo ý nguyện gia đình bước vào giảng đường sư phạm. Cánh cửa chớp chẳng bao giờ mở nữa vì nhà kế bên đổi chủ tự bao giờ. Chỉ có hai người mẹ vẫn thường xuyên thăm hỏi như những người cố hữu. Liệu rằng những người bạn từ tấm bé lớn lên có gặp lại nhau, như những con đường ngoằn nghoèo ngang dọc, liệu có cắt nhau ở một điểm dừng?

- A lô!

Đầu dây bên kia im lặng:

- A lô! Ai vậy?

- Lam phải không? - Một giọng nam trầm và ấm:

- À...ừm... Lam đây, cho hỏi ai vậy?

- Haha đúng Lam rồi.

Nó nhíu mày "thằng cha vô duyên này là ai vậy?". Đầu dây bên kia lại tiếp tục

- Biết ai không?

- Tất nhiên là... không.

- Trí nhớ tồi quá, mà cũng đúng, từ nhỏ đã không thông minh rồi mà.

- Ê... - Nó bực mình tính quạt một tràng, nhưng chợt như nhớ ra cái gì, nó hỏi lại- ê...có phải... anh Hải à?

- Chà, hôm nay lễ phép kêu bằng anh luôn, tưởng không nhận ra chứ. - Có tiếng cười khe khẽ.

- Sao anh có số em?

- Mẹ anh lấy từ mẹ em. Có thế mà cũng hỏi haha.

Bất giác, nó nhớ lại chiều hôm trước đi học về có gặp cô Nguyệt đang ngồi nói chuyện với mẹ trước cửa. Thấy nó, tự dưng cô nở một nụ cười kỳ lạ. Nó đâm chột dạ "mẹ lại nói xấu gì mình vậy". Giờ thì nó hiểu ra là xin số điện thoại nó.

- Này đi đâu rồi? - Đầu dây bên kia lên tiếng hỏi khi nhận ra một quãng im lặng

- Đi ngủ rồi. - Nó nói trỏng. - Mà sao anh rảnh rỗi quá vậy hả?

- Rảnh mà, gác biển đêm buồn lắm nên mới kêu mẹ xin số Lam. Đang bận à?

- Ừ, đang soạn bài, sắp thi rồi.

- Vậy thôi soạn đi, đừng có ngủ gục chảy cả nước miếng lên vở đấy haha.

blog radio,  Chúng ta ai rồi cũng phải lớn lên

Nói đoạn, hắn cúp máy, cô hậm hực "cái đồ..." nhưng bất giác cô nở nụ cười. Hai năm rồi chẳng gặp hắn ta, giờ chắc hắn lớn lắm rồi. Nó cẩn thận lưu số hắn lại bằng cái tên "Đầu gấu" rồi lại cặm cụi học bài. Nếu hé mắt nhìn qua khe cửa, bạn sẽ thấy thỉnh thoảng nó lại ngồi thần ra và mỉm cười.

Hằng ngày đều đặn cứ tối đến nó lại ngóng trông một cuộc gọi để nói những câu chuyện vô thưởng vô phạt. Những câu chuyện đôi khi kéo dài cả tiếng chỉ xoay quanh chủ đề biển và...cãi nhau. Đôi khi hắn hỏi nó học hành như thế nào, có hay gặp mẹ hắn không. Chỉ loanh quanh như thế mà chẳng hôm nào nó quên không nhìn trân chối cái điện thoại, và vồ lấy ngay khi hồi chuông đầu tiên cất lên. Cũng có bữa hắn không gọi, nó thấy nhớ nhớ nhưng không dám bấm số. Bởi nếu bị phát hiện xài điện thoại thế nào hắn cũng bị phạt.

- Mấy nay không gọi cho Lam, nhớ anh không?

- Nhớ gì mà nhớ. - Cô cười tủm tỉm.

- Ừ, không nhớ mà bắt máy nhanh thế.- Hắn cười: - Thôi không chọc Lam nữa, hát cho anh nghe đi.

- Em hát dở lắm.

- Cứ hát đi, anh nghe, ngoài này chán lắm.

Và thế là nó hát, những bài hát về biển. Giọng nó không hay nhưng không hiểu sao hắn thích nghe đến thế. Cứ lâu lâu hắn lại bảo nó hát. Rồi đến một hôm hắn bảo

- Một tháng nữa anh về, Lam chờ anh nhé.

Như một lời mặc định ngầm, nó chờ hắn, chờ ngày gặp lại. Nó từ chối mọi lời yêu thương đến với nó, chỉ chăm chăm, hồi hộp nghĩ đến chàng "hải quân" sắp hoàn thành nghĩa vụ trở về.

Một ngày hanh hao nắng, hắn về, đem theo món quà của người lính biển là một chậu cây làm từ vỏ ốc:

- Anh tự làm tặng Lam đó, thích không?

Nó xúc động không nói lên lời, trước giờ chưa người con trai nào tự làm quà tặng nó. Chậu cây bé bé xinh xinh làm bằng hàng chục vỏ ốc to nhỏ đủ màu. Nó nâng niu chậu cây, nghe thoang thoảng vi vu hương gió biển.

Họ chưa từng có một cái hẹn đúng nghĩa, họ chưa từng nói yêu. Chỉ là họ ngầm hiểu thế và gia đình họ ngầm hiểu thế. Có lẽ là hạnh phúc trọn vẹn chăng? Đáng lẽ là như thế, đáng lẽ đã có một đám cưới diễn ra trong sự phấn khởi hân hoan của hai nhà. Đúng, đám cưới vẫn diễn ra, chỉ là...

Nó ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, nhớ lại lời cô Nguyệt kể với mẹ nó. "Nó quen con nhỏ được 5 tháng rồi mà em có biết đâu. Tới lúc con nhỏ có bầu, nó mới đem về nhà. Mà con nhỏ đó xa lạ gì cho cam, nó ở phòng trọ nhà em đây này. Lúc nó đem con nhỏ về, con nhỏ có bầu được một tháng rồi. Đấy chị bảo không cho cưới em biết làm sao". Nó nhớ lại ánh mắt cô Nguyệt nhìn nó - buồn, và có lỗi. Cô có lỗi gì đâu có chăng là do lòng người. Chẳng ai sống mà không thay đổi, chỉ là nó không ngờ hắn lại là người đổi thay nhanh đến thế. Không, cũng không đúng, nó và hắn đã là gì của nhau đâu mà trách lòng người thay đổi. Con người ta ai cũng có quyền đi tìm hạnh phúc cho riêng mình. Nhưng, trong lòng nó đau nhói, nỗi đau của một niềm tin bị phản bội, của mối tình đầu đắng chát. Nếu không yêu nó sao hắn bắt nó chờ, nếu không yêu nó sao hắn lại làm nó ngộ nhận, để làm nó đứng lại nơi sân ga hoang vắng mà con tàu cứ đi mãi chẳng về...

blog radio,  Chúng ta ai rồi cũng phải lớn lên

Ngày cưới hắn, nó cũng được mời. Ngày cưới hắn, mắt nó ráo hoảnh, nhưng chẳng còn long lanh cái vẻ thuần khiết lúc đầu. Ngày cưới hắn, nó dậy thật sớm chuẩn bị đến chúc mừng một người con gái xa lạ- một người là vợ hắn. Phải, cô ấy chẳng có lỗi gì cả, bởi ai chẳng có quyền đi tìm hạnh phúc cho riêng mình. Người đến trước chưa chắc là người thắng cuộc, người đến trước chỉ là người đón nhận dư vị vinh quang trước dù đôi khi nó chỉ là những thứ nhất thời. Nó chua chát nghĩ rồi dắt xe ra cửa. Mẹ nó thấy vậy, giật lấy tấm thiệp trên tay nó, xé tan tành.

- Cái thằng như nó, mày còn đến dự lễ cưới làm gì?

Nó chẳng nói gì, chỉ thấy một khoảng kí ức bềnh bồng trôi đi như một đám mây nhẹ nhàng nhưng làm rơi xuống lòng người vô số những giọt mưa... Lạnh.

***

Khi kể cho tôi nghe những dòng này, chị đã trở thành mẹ của một sinh linh bé nhỏ. Chồng chị là một người xa lạ đến với chị trong đời, nhưng lại rất mực yêu thương chị. Có lẽ người ta không thể chọn cho mình quá khứ nhưng có thể chọn cho mình hiện tại và tương lai. Người ta không thể chọn cho mình người yêu đầu tiên, nhưng có thể chọn cho mình người yêu cuối cùng. Con người, ai rồi cũng phải lớn lên, để lại sau lưng vùng trời ở lại- vùng trời của tuổi thơ rộng lớn. Mây vẫn bay, gió vẫn thổi, con người vẫn đổi thay. Trong mắt mỗi người thì vùng trời mỗi lúc mỗi khác, mỗi nơi mỗi khác. Chỉ có vùng trời ở lại là mãi mãi vẹn nguyên...

© Phương Duyên – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

Ở lại hay ra đi

Ở lại hay ra đi

Ngắm nhìn anh - người thiếu niên em thương Cất lên khúc ca ấy Cùng hào vào mơ mộng em của em

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.

Yêu “Nhạt

Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"

Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?

Năm mới xinh tươi

Năm mới xinh tươi

Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã

Hai đầu ngọn sóng

Hai đầu ngọn sóng

Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.

Mùa đông dang dở

Mùa đông dang dở

Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường

back to top