Mùa cứ nối mùa để những kỷ niệm theo chúng tôi lớn lên
2018-12-30 01:25
Tác giả:
Tôi lớn lên trên vùng đất cao nguyên B’lao đầy nắng gió nhưng cũng đầy những ký ức ngọt ngào về tuổi thơ dữ dội, cho đến bây giờ trong những giấc mơ tôi vẫn thường thấy mình cùng đám bạn tung tăng trên khắp những triền đồi…
Tôi nghĩ tất cả những người chúng ta gặp, cùng nhau đi qua những năm tháng trong cuộc đời đều có những mối lương duyên nhất định. Như tôi và đám bạn thuở ấu thơ, cùng nhau đi qua những năm tháng trẻ dại đầy vô tư để đến giờ này, mỗi khi nhắc lại chúng tôi lại thấy đó là khoảng thời gian thật tuyệt vời.
Tôi chuyển nhà năm tôi lên lớp hai, ở đó tôi gặp bạn tôi, nhà bạn có rất nhiều chị em gái và tôi chỉ chơi với hai chị em trạc tuổi tôi. Lần đầu tiên tôi hỏi tên bạn, vì em bạn nhầm lẫn giữ l và n nên tôi cứ nghĩ bạn tên “Nành” trong sữa đậu nành! Ngày hôm sau khi lên lớp học, tôi nhanh nhảu giới thiệu tên bạn với cô chủ nhiệm và cả lớp tên của bạn và cả lớp được một trận cười vì cái tên rất lạ, như một loại đồ ăn, bạn thanh minh viết tên tôi mới biết bạn tên Lành trong từ an lành, và như một sự gắn kết đặc biệt từ cái tên, chúng tôi thân nhau từ đó!
Thời ấy, xe đạp là thứ xa xỉ với những đứa trẻ con nghèo, chúng tôi đi bộ đi học mỗi ngày, mất khoảng ba mươi phút, thỉnh thoảng lắm mới có một hôm được đưa đi hoặc ai đó cho đi ké. Tôi làm sao quên những buổi sáng mùa mùa đông rét mướt, mỗi đứa chúng tôi mặc nhiều lớp áo rồi lại cùng nhau đi bộ đến trường, bữa sáng hồi đó với tôi là những bữa cơm của mẹ, sang hơn là ổ bánh mì chan nước sốt. Tôi cũng không biết loại nước sốt đó là gì, đại loại như là nước sốt của món xíu mại hay gì đó nhưng với tôi nó thơm ngon và xa xỉ hơn những bữa cơm thường ngày. Buổi trưa trên đường đi học về, tôi với lũ bạn lại dừng lại ở ven đường để mút hoa đậu, đậu gì thì tôi cũng không biết nhưng chỉ biết là vị của nó rất ngọt và thanh mát, đó là niềm vui của chúng tôi mỗi buổi trưa tan trường.
Ngày ấy chúng tôi chỉ học nửa buổi, còn nửa buổi ở nhà coi nhà hay phụ giúp những việc lặt vặt của gia đình, tầm học lớp bốn lớp năm là chúng tôi đã biết nấu những bữa cơm cho cả nhà, dù chưa được như mẹ nấu nhưng ít nhất khi bố mẹ trở về nhà sau ngày dài mệt nhọc trên nương rẫy cũng không đến nỗi quá tất bật chuyện cơm nước. Ngoài chuyện ở nhà thì thú vui của chúng tôi ngày đó là rong ruổi khắp các triền đồi đi kiếm củi – thời đó ở chỗ chúng tôi đều sử dụng củi để nấu ăn hàng ngày nên đó là một loại nhiên liệu không thể thiếu mối ngày. Chiều nào nắng ráo là khoảng hai giờ chiều chúng tôi cùng nhau đi kiếm củi, bất cứ loại cây khô nào có thể đốt thì nó đều là củi, nhưng nhiều nhất là chúng tôi lấy củi chè, ca phe và bạch đàn vì chúng sẵn.
Mùa nào thức đấy, lúc nào chúng tôi cũng kiếm được thứ gì đó để ăn, từ những trái cây dại như mâm xôi, sim, trâm, cho đến những trái cây trồng (ở vườn nhà người ta) như ổi, xoài, mận, nhót… Kể ra có hơi xấu hổ nhưng những ngày nhỏ dại vui và nhớ nhất là cùng đám bạn đi bẻ trộm trái cây nhà hàng xóm, có hôm bạn tôi lỡ leo qua rào sợ bị bắt gặp nên phi thẳng xuống mà rách cả quần, đến giờ nhắc lại cả đám chỉ ôm bụng cười vì độ lì và liều ngày đó. Có những ngày chúng tôi khát nước quá lấy lá múc nước uống ở những khe suối chẳng nghĩ ngợi có bị đau bụng hay không, rồi cứ thế khỏe mạnh bên nhau nghịch biết bao trò vui.
Cao nguyên nắng hanh hao nhưng cũng có mùa mưa dầm, đó là những ngày mưa không dứt, có khi cả tuần chúng tôi không thấy chút nắng, lúc nào trời cũng sụt sùi rét mướt, và những ngày đó, chúng tôi chơi ở trong nhà. Chúng tôi khi ấy chỉ là những đứa trẻ đang học làm người lớn. Tôi không bao giờ quên một lần trong lúc chơi trò nấu ăn, bạn tôi gom lá đốt lửa để nấu canh trong lon sữa bò thì ngọn lửa bùng lên, trong phút chốc mái tóc của bạn tôi khét lẹt, xoăn tít, không biết bây giờ có thẳng chưa.
Thời đó, búp bê bằng nhựa là thứ gì đó xa xỉ , nó là đồ chơi của những đứa trẻ con nhà giàu, còn lũ trẻ nghèo chúng tôi, nó là niềm khao khát, vì bố mẹ sẽ không dư tiền để mua những thứ như vậy. Tôi nhớ chúng tôi vẫn thường lựa những tấm giấy bìa cứng trong những tấm thiệp đám cưới cắt ra, vẽ mặt mũi, làm tóc, giả bộ đó là búp bê, rồi cắt cả những bộ đồ, tô màu lên thành rất nhiều những mẫu khác nhau, và cứ thế mải miết chơi trò chơi hóa trang cho nhân vật mà chúng tôi tạo ra suốt những ngày mưa gió. Chơi chán ở trong nhà, lũ trẻ chúng tôi cũng cuồng chân, cả đám lại rủ nhau ra bên hiên nhà chơi trượt patin - đó là cách gọi của chúng tôi. Đó là một khoảng sân giữa hai ngôi nhà luôn được che bóng nắng nên hơi ẩm, vào mùa mưa nhiều nó rất trơn, và vô tình nó lại là nơi chúng tôi ưa thích mỗi độ trời mưa về. Trò chơi cực thú vị, chỉ cần đi chân trần, chạy vài bước lấy đà và trượt dài, sau đó có thể té ngã, quần áo nhem nhuốc hết cả nhưng chúng tôi không cảm thấy có vấn đề gì và cho đến bây giờ nếu có thể, tôi vẫn ươc mình được vô tư như thế!
Rồi những mùa mưa nối tiếp mùa mưa, chúng tôi cứ thế cùng nhau lớn lên…
Tôi không biết những bạn cùng thời với tôi ở những miền quê khác nhau chơi gì, nhưng những năm tháng tuổi thơ của tôi là những ngày vui chơi không mệt mỏi, tôi mê chơi tới độ mẹ nói tôi dọn quần áo sang nhà bạn ở luôn đừng về. Chúng tôi có thể ngồi hàng buổi trời chơi cờ vua, hay chơi ô ăn quan, chơi trốn tìm, chơi làm nhà trên cây, chơi đá banh, có khi tôi còn bắt chước tổ chức game show truyền hình ăn khách thời đó là Chiếc nón kỳ diệu, Trúc xanh… Tôi cắt giấy và vẽ vời, khâu biên tập, tổ chức, MC tôi kiêm cả, phần thưởng không có gì nhưng chúng tôi vẫn vô cùng phấn khích khi mình là người chiến thắng. Chúng tôi cũng như bao đứa trẻ khác ở cái tuổi hồn nhiên chẳng biết đến lo âu là gì cho đến khi chúng tôi trưởng thành, cho dù bây giờ chúng tôi là ai, ở đâu, làm gì thì trong lòng sẽ vẫn mãi luôn đọng lại những ký ức tươi đẹp, trong trẻo của một thời tuổi thơ tươi đẹp, để mỗi lần nhắc đến tôi lại ước một lần được quay trở về….
© Thu An Nguyen – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
“Sau cơn mưa trời lại sáng”
Và anh để tôi yên thật. Anh không thèm liên lạc nữa, tôi thì cứ vùi mình như thế trong mớ hỗn độn mà có lẽ do chính tôi gây ra cho chính mình.
Bông hồng đỏ
Chị giống mẹ, thà chịu đựng chứ chưa bao giờ một lần than với người khác. Nhưng làm như thế làm gì? Rồi đến một ngày khi không kiềm chế được sẽ còn như thế nào, hay người chưa từng dám tin bất cứ ai để có thể nói với họ? Một số người phụ nữ, thà cam chịu lại thay vì than vãn, tại sao lại không dứt khoát?
Cậu có biết định nghĩa của hạnh phúc là gì không?
Có người chỉ cần một mái ấm gia đình trọn vẹn, có người chỉ cần cơm ăn ba bữa, đủ quần áo mặc, có người chỉ cần tiền, rất nhiều tiền, sống vì công việc, sự nghiệp, niềm đam mê của họ,… Với họ đó là hạnh phúc nhưng có những người chỉ cần được sống.
Tháng tám và em
Và làm sao anh biết được, rằng chỉ cần nhìn thấy anh thì cũng có thể khiến em vui vẻ cả ngày. Em đã mắc kẹt trong vùng mộng ảo em tự vẽ ra cho mình, em đã tự tạo cho mình một chuyện tình không có thực.
Khi con đã lớn khôn
Con từng hi vọng khi lớn lên sẽ nghỉ học để kiếm tiền phụ giúp ba mẹ. Nhưng ba mẹ ngăn cản không muốn con bỏ lỡ việc học. Ba mẹ chỉ cần anh em con được ăn học đàng hoàng là ba mẹ cũng vui lắm rồi.
Chúng ta đều từng dự một phiên tòa như thế...
Tôi không nhớ rõ nữa, bởi trái tim tôi biết đều sẽ là án chung thân, hoặc là được giữ cậu bên mình trọn đời, hoặc là mối tình của tôi sẽ tan vỡ không còn níu kéo được. Đôi mắt của kẻ si tình chỉ đẹp khi không cần hồi đáp. Nhưng tôi cần một câu trả lời.
Mạnh mẽ bước qua quá khứ
Những kỷ niệm về anh, từng nụ cười, từng ánh mắt, luôn hiện lên rõ nét như thể mới chỉ hôm qua. Nhưng tình yêu ấy, dù cháy bỏng và mãnh liệt, lại không thể vượt qua được rào cản của số phận.
Đừng kết thúc, em nhé!
Kết thúc và chấp nhận sự thật có lẽ là điều duy nhất tôi có thể ngay lúc này phải không? Nếu thật vậy, chào Yên, tôi đi, đi đâu thì tôi chưa biết, nhưng cuộc sống này khiến tôi muốn buông xuôi thật rồi. Dù thế tôi vẫn còn chút niềm tin nào đó, tôi mong, mình vẫn sẽ có thể quay lại, để kể cho Yên về thành công của chính mình.
Yêu lại từ khởi đầu mới
Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.
Có một mùa nhớ thương
Một mùa thu vừa chớm Có màu nắng chơi vơi Có màu vàng hoa cúc Có lá rơi ngập ngừng.