Chờ một trăng xanh
2022-06-18 01:25
Tác giả: Đắc Linh
blogradio.vn - Ngọc cười ngượng ngùng, nhưng sau đó vẫn gật đầu e thẹn. Vậy là, lần đầu tiên góc máy anh chụp một thứ không phải bầu trời. Có lẽ mọi người sẽ thấy đặc biệt. Nhưng trong ánh mắt của anh, nó vốn bình thường, bởi lẽ anh vẫn chụp những thứ anh quen. Anh chụp khoảng trời vì anh bầu bạn với chúng từ bé. Và anh chụp cô, bởi lẽ đó là người con gái anh từng biết thuở còn thơ.
***
Giữa đêm hè yên tĩnh khẽ vang lên tiếng quét dọn sột soạt từ mái nhà. Thấp thoáng dưới ánh trăng là một cậu nhóc chừng tám tuổi, đang lật đật trải tấm chiếu cói cũ. Hì hục mươi phút đồng hồ, cậu gọi mấy đứa trẻ hàng xóm sang nhà cùng nhau dăm ba câu chuyện. Ở dưới quê mùa hè người ta hay nằm trên mái hóng gió như thế.
- Biết gì không? Hôm nay là ngày trăng xanh đấy. Hiếm lắm mới có đó.
- Hả, đâu? Chả thấy xanh gì cả!
- Ngốc ạ! Không phải thế, để tôi nói cho mà nghe, thực ra là…
Bọn trẻ con chúng hay bắt chước giọng điệu người lớn như vậy. Đặc biệt là cậu, do có bố là một người yêu thiên văn nên cũng ít nhiều biết vài thứ lặt vặt, rồi thu lượm chúng “truyền thụ” cho mấy đứa trẻ đồng lứa.
Ai nấy nghe xong đều mắt tròn mắt dẹt ngỡ ngàng, duy chỉ có một giọng nói khép nép đáp lại.
- Nhưng tớ thích trăng có màu xanh hơn. Vì nó đặc biệt.
Cô nhóc nhỏ hơn cậu một tuổi, ánh mắt đẹp như trăng lấp lánh dưới nét mày đang chút nhíu lại. Cậu nhóc thì cố giải thích bằng thứ ngôn ngữ đầy học thuật. Trên kia ánh trăng đang nghe hết câu chuyện của chúng nó.
Mười tám năm trôi qua, bọn trẻ ấy lúc này đã lớn. Cậu nhóc khi xưa giờ đang là một tay nhiếp ảnh có tiếng. Với tình yêu thiên văn xuất phát từ bố, những tác phẩm của anh luôn dành một sự ưu ái tới những vật thể của bầu trời. Dạo vừa rồi, anh có tới 3 bức ảnh lọt vào top 50 bức ảnh đẹp nhất toàn cầu về thiên văn qua đánh giá của một diễn đàn uy tín, trong đó có một tấm dành giải Nhất.
Hè này, anh đang có kế hoạch đi tác nghiệp tại một cao nguyên ở ngoại ô thành phố. Phần vì anh ghét nắng nóng, phần vì kế hoạch này cần những nơi có độ cao. Chiều hôm ấy anh xách balo lên một ngọn đồi gần khách sạn. Sau khi thuê một chiếc lều vải, anh quay ra bắt đầu chuẩn bị ống kính, phim ảnh và những thứ đồ nghề của dân chuyên. Anh định ở lại đây qua đêm.
Ánh chiều tà bắt đầu thưa dần từng giọt và trời bắt đầu nhấm nhem chút sương mỏng. Cái lấp lánh dịu nhẹ của buổi chạng vạng dần cuốn lấy cái hồn của người nghệ sĩ. Anh chụp thử vài tấm ảnh, song lại tặc lưỡi rồi xóa đi. Đương chụp lại lần nữa, nhưng khi bắt đầu lấy nét chung quanh, anh đột ngột dừng lại. Trong ống kính lúc này là bóng một người con gái đang loay hoay tìm kiếm thứ gì đó gần bụi cây. Anh tiến lại gần hỏi thăm. Một cô gái với ánh mắt long lanh như ngọc ngước lên nhìn anh, đáp lại.
- À chào anh, chả là tôi vừa rơi mất chiếc thẻ vào khách sạn.
- Mặt trời sắp thôi ngả bóng rồi. Cứ như vậy tôi e là cô sẽ không kịp về trước bữa tối.
- Không biết sao nữa. Tôi vừa gọi một người bạn cũ xin tá túc qua đêm nhưng chắc còn muộn nữa mới tới.
- Cô nghĩ sao nếu nghỉ lại ở lều của tôi đằng kia. Ở đó có chút đồ ăn nhẹ và một cái chăn mỏng đủ ấm trong lúc chờ đợi.
Ánh mắt cô có chút e dè.
- Đừng lo, tôi là một người hiểu chuyện! Hoặc cô ở lại đây, hoặc lang thang ngoài kia và chung quanh thì có quá nhiều thứ nguy hiểm.
Dường như bị thuyết phục bởi giọng nói đầy tin tưởng ấy, cô tiến về phía lều của anh. Trời cũng đã bắt đầu nhá nhem và phía bên kia ánh dương đã le lói vệt trắng.
Qua giới thiệu, cô tên là Ngọc, là một thực tập sinh về sinh vật học và đang nghiên cứu về mấy loài hoa nơi đây.
- Theo như tôi thấy phải chăng anh là một nhiếp ảnh gia? – Giọng cô gái thỏ thẻ.
- Và nếu cô không biết, hôm nay là một đêm vàng cho những tay mê nhiếp ảnh. – Anh gật đầu.
- Ồ, tại sao vậy?
- Vì hôm nay là ngày trăng xanh! Nhưng…
- Nhưng không phải là mặt trăng có màu xanh! – Ngọc tiếp lời nói đang dở của anh.
- Vâng đúng vậy, nhiều người hay bị nhầm như thế. Và đó là một sự nhầm lẫn tai hại.
Ngọc phì cười, giọng điệu có chút trẻ con.
- Anh biết không, ngày xưa tôi cũng đã nhầm vậy đấy! Nhưng có một cậu trai đáng ghét đã chỉ cho tôi điều đó.
- Cô không phiền kể cho tôi nghe chứ?
- Hồi lên bảy, tôi cũng có nghe về trăng xanh qua radio của ông nội. Và tôi đã thật sự mong ngóng ngày hôm đó, mơ về một ánh sáng xanh đẹp tới mơ mộng. Nhưng rồi một cậu nhóc đã đập tan giấc mơ đó bằng thứ kiến thức phô trương học từ người lớn.
Chàng nhiếp ảnh gia có chút khựng lại, nhưng vẫn cố tình đưa chiếc máy ảnh lên tầm mắt vờ như không quan tâm.
- Mà anh vừa giới thiệu tên anh là gì nhỉ? – Ngọc bất giác hỏi lại.
- David Minh, thưa cô. Nhưng đó là nghệ danh của tôi.
- Ồ, tôi đã có nghe về một nhiếp ảnh gia xuất sắc thắng giải nhiếp ảnh thế giới. Phải chăng đó là anh?
- Thật vinh dự khi được cô biết tới.
- Chắc anh phải tự hào lắm nhỉ! Bức ảnh ấy hẳn rất đặc biệt.
- Thực ra nếu nhìn ở góc độ khác, thì nó cũng chỉ là một bức ảnh bình thường mà thôi. Người ta thấy đặc biệt, vì gắn cho nó những thước đo đặc biệt về cái đẹp. Tôi thì chẳng quá bận tâm. Minh chậm rãi tiếp lời.
- Anh làm tôi nhớ đến câu nói của cậu nhóc ấy. Rằng trăng xanh thực chất cũng chỉ là lần trăng tròn bình thường mà thôi. Người ta thích đếm rồi cố ướm những lần trăng tròn vào cuốn lịch mặt trời để làm nó đặc biệt. Trong khi đó vốn là chuyện của lịch mặt trăng.
Anh không nói gì, vẫn lách tách bấm rồi xóa.
- Nhưng tôi tò mò, nếu trăng xanh không có gì đặc biệt, tại sao anh lại ở đây săn lùng nó?
- Cô gái này, cái tôi săn lùng không phải là trăng xanh, mà là trăng tròn. Đôi khi đón chờ những thứ bình thường tự khắc sẽ trở thành đặc biệt. Nhưng đừng quá mơ tưởng và đắm chìm về nó. Bởi âu thứ đặc biệt cũng chỉ là bình thường mà thôi, có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.
Trên bầu trời đượm sắc nhung, Ngọc hướng cặp mắt lấp lánh về thiên thể đằng xa. Cô nhớ lại ánh trăng vàng tròn trịa đêm ấy. Tuy không phải sắc xanh cô mong chờ nhưng đêm ấy trăng vẫn thật đẹp, và cậu nhóc hàng xóm đó cũng chẳng đáng ghét như cô nghĩ. Cô tiếc vì đã phải theo bố mẹ chuyển tới một nơi xa không có cậu. Nhưng cuộc sống mà, đôi khi không phải lúc nào cũng theo ý mình.
- Cô không phiền nếu tôi chụp cô một tấm chứ? – Minh ngỏ ý.
Ngọc cười ngượng ngùng, nhưng sau đó vẫn gật đầu e thẹn. Vậy là, lần đầu tiên góc máy anh chụp một thứ không phải bầu trời. Có lẽ mọi người sẽ thấy đặc biệt. Nhưng trong ánh mắt của anh, nó vốn bình thường, bởi lẽ anh vẫn chụp những thứ anh quen. Anh chụp khoảng trời vì anh bầu bạn với chúng từ bé. Và anh chụp cô, bởi lẽ đó là người con gái anh từng biết thuở còn thơ.
© Đắc Linh - blogradio.vn
Xem thêm: Ngày mai mình cưới, anh ở đâu sao vẫn chưa về? | Radio Tình yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu