Chờ một trăng xanh
2022-06-18 01:25
Tác giả:
Đắc Linh
blogradio.vn - Ngọc cười ngượng ngùng, nhưng sau đó vẫn gật đầu e thẹn. Vậy là, lần đầu tiên góc máy anh chụp một thứ không phải bầu trời. Có lẽ mọi người sẽ thấy đặc biệt. Nhưng trong ánh mắt của anh, nó vốn bình thường, bởi lẽ anh vẫn chụp những thứ anh quen. Anh chụp khoảng trời vì anh bầu bạn với chúng từ bé. Và anh chụp cô, bởi lẽ đó là người con gái anh từng biết thuở còn thơ.
***
Giữa đêm hè yên tĩnh khẽ vang lên tiếng quét dọn sột soạt từ mái nhà. Thấp thoáng dưới ánh trăng là một cậu nhóc chừng tám tuổi, đang lật đật trải tấm chiếu cói cũ. Hì hục mươi phút đồng hồ, cậu gọi mấy đứa trẻ hàng xóm sang nhà cùng nhau dăm ba câu chuyện. Ở dưới quê mùa hè người ta hay nằm trên mái hóng gió như thế.
- Biết gì không? Hôm nay là ngày trăng xanh đấy. Hiếm lắm mới có đó.
- Hả, đâu? Chả thấy xanh gì cả!
- Ngốc ạ! Không phải thế, để tôi nói cho mà nghe, thực ra là…
Bọn trẻ con chúng hay bắt chước giọng điệu người lớn như vậy. Đặc biệt là cậu, do có bố là một người yêu thiên văn nên cũng ít nhiều biết vài thứ lặt vặt, rồi thu lượm chúng “truyền thụ” cho mấy đứa trẻ đồng lứa.
Ai nấy nghe xong đều mắt tròn mắt dẹt ngỡ ngàng, duy chỉ có một giọng nói khép nép đáp lại.
- Nhưng tớ thích trăng có màu xanh hơn. Vì nó đặc biệt.
Cô nhóc nhỏ hơn cậu một tuổi, ánh mắt đẹp như trăng lấp lánh dưới nét mày đang chút nhíu lại. Cậu nhóc thì cố giải thích bằng thứ ngôn ngữ đầy học thuật. Trên kia ánh trăng đang nghe hết câu chuyện của chúng nó.
Mười tám năm trôi qua, bọn trẻ ấy lúc này đã lớn. Cậu nhóc khi xưa giờ đang là một tay nhiếp ảnh có tiếng. Với tình yêu thiên văn xuất phát từ bố, những tác phẩm của anh luôn dành một sự ưu ái tới những vật thể của bầu trời. Dạo vừa rồi, anh có tới 3 bức ảnh lọt vào top 50 bức ảnh đẹp nhất toàn cầu về thiên văn qua đánh giá của một diễn đàn uy tín, trong đó có một tấm dành giải Nhất.
Hè này, anh đang có kế hoạch đi tác nghiệp tại một cao nguyên ở ngoại ô thành phố. Phần vì anh ghét nắng nóng, phần vì kế hoạch này cần những nơi có độ cao. Chiều hôm ấy anh xách balo lên một ngọn đồi gần khách sạn. Sau khi thuê một chiếc lều vải, anh quay ra bắt đầu chuẩn bị ống kính, phim ảnh và những thứ đồ nghề của dân chuyên. Anh định ở lại đây qua đêm.
Ánh chiều tà bắt đầu thưa dần từng giọt và trời bắt đầu nhấm nhem chút sương mỏng. Cái lấp lánh dịu nhẹ của buổi chạng vạng dần cuốn lấy cái hồn của người nghệ sĩ. Anh chụp thử vài tấm ảnh, song lại tặc lưỡi rồi xóa đi. Đương chụp lại lần nữa, nhưng khi bắt đầu lấy nét chung quanh, anh đột ngột dừng lại. Trong ống kính lúc này là bóng một người con gái đang loay hoay tìm kiếm thứ gì đó gần bụi cây. Anh tiến lại gần hỏi thăm. Một cô gái với ánh mắt long lanh như ngọc ngước lên nhìn anh, đáp lại.
- À chào anh, chả là tôi vừa rơi mất chiếc thẻ vào khách sạn.
- Mặt trời sắp thôi ngả bóng rồi. Cứ như vậy tôi e là cô sẽ không kịp về trước bữa tối.
- Không biết sao nữa. Tôi vừa gọi một người bạn cũ xin tá túc qua đêm nhưng chắc còn muộn nữa mới tới.
- Cô nghĩ sao nếu nghỉ lại ở lều của tôi đằng kia. Ở đó có chút đồ ăn nhẹ và một cái chăn mỏng đủ ấm trong lúc chờ đợi.
Ánh mắt cô có chút e dè.
- Đừng lo, tôi là một người hiểu chuyện! Hoặc cô ở lại đây, hoặc lang thang ngoài kia và chung quanh thì có quá nhiều thứ nguy hiểm.
Dường như bị thuyết phục bởi giọng nói đầy tin tưởng ấy, cô tiến về phía lều của anh. Trời cũng đã bắt đầu nhá nhem và phía bên kia ánh dương đã le lói vệt trắng.
Qua giới thiệu, cô tên là Ngọc, là một thực tập sinh về sinh vật học và đang nghiên cứu về mấy loài hoa nơi đây.
- Theo như tôi thấy phải chăng anh là một nhiếp ảnh gia? – Giọng cô gái thỏ thẻ.
- Và nếu cô không biết, hôm nay là một đêm vàng cho những tay mê nhiếp ảnh. – Anh gật đầu.
- Ồ, tại sao vậy?
- Vì hôm nay là ngày trăng xanh! Nhưng…
- Nhưng không phải là mặt trăng có màu xanh! – Ngọc tiếp lời nói đang dở của anh.
- Vâng đúng vậy, nhiều người hay bị nhầm như thế. Và đó là một sự nhầm lẫn tai hại.
Ngọc phì cười, giọng điệu có chút trẻ con.
- Anh biết không, ngày xưa tôi cũng đã nhầm vậy đấy! Nhưng có một cậu trai đáng ghét đã chỉ cho tôi điều đó.
- Cô không phiền kể cho tôi nghe chứ?
- Hồi lên bảy, tôi cũng có nghe về trăng xanh qua radio của ông nội. Và tôi đã thật sự mong ngóng ngày hôm đó, mơ về một ánh sáng xanh đẹp tới mơ mộng. Nhưng rồi một cậu nhóc đã đập tan giấc mơ đó bằng thứ kiến thức phô trương học từ người lớn.
Chàng nhiếp ảnh gia có chút khựng lại, nhưng vẫn cố tình đưa chiếc máy ảnh lên tầm mắt vờ như không quan tâm.
- Mà anh vừa giới thiệu tên anh là gì nhỉ? – Ngọc bất giác hỏi lại.
- David Minh, thưa cô. Nhưng đó là nghệ danh của tôi.
- Ồ, tôi đã có nghe về một nhiếp ảnh gia xuất sắc thắng giải nhiếp ảnh thế giới. Phải chăng đó là anh?
- Thật vinh dự khi được cô biết tới.
- Chắc anh phải tự hào lắm nhỉ! Bức ảnh ấy hẳn rất đặc biệt.
- Thực ra nếu nhìn ở góc độ khác, thì nó cũng chỉ là một bức ảnh bình thường mà thôi. Người ta thấy đặc biệt, vì gắn cho nó những thước đo đặc biệt về cái đẹp. Tôi thì chẳng quá bận tâm. Minh chậm rãi tiếp lời.
- Anh làm tôi nhớ đến câu nói của cậu nhóc ấy. Rằng trăng xanh thực chất cũng chỉ là lần trăng tròn bình thường mà thôi. Người ta thích đếm rồi cố ướm những lần trăng tròn vào cuốn lịch mặt trời để làm nó đặc biệt. Trong khi đó vốn là chuyện của lịch mặt trăng.
Anh không nói gì, vẫn lách tách bấm rồi xóa.
- Nhưng tôi tò mò, nếu trăng xanh không có gì đặc biệt, tại sao anh lại ở đây săn lùng nó?
- Cô gái này, cái tôi săn lùng không phải là trăng xanh, mà là trăng tròn. Đôi khi đón chờ những thứ bình thường tự khắc sẽ trở thành đặc biệt. Nhưng đừng quá mơ tưởng và đắm chìm về nó. Bởi âu thứ đặc biệt cũng chỉ là bình thường mà thôi, có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.
Trên bầu trời đượm sắc nhung, Ngọc hướng cặp mắt lấp lánh về thiên thể đằng xa. Cô nhớ lại ánh trăng vàng tròn trịa đêm ấy. Tuy không phải sắc xanh cô mong chờ nhưng đêm ấy trăng vẫn thật đẹp, và cậu nhóc hàng xóm đó cũng chẳng đáng ghét như cô nghĩ. Cô tiếc vì đã phải theo bố mẹ chuyển tới một nơi xa không có cậu. Nhưng cuộc sống mà, đôi khi không phải lúc nào cũng theo ý mình.
- Cô không phiền nếu tôi chụp cô một tấm chứ? – Minh ngỏ ý.
Ngọc cười ngượng ngùng, nhưng sau đó vẫn gật đầu e thẹn. Vậy là, lần đầu tiên góc máy anh chụp một thứ không phải bầu trời. Có lẽ mọi người sẽ thấy đặc biệt. Nhưng trong ánh mắt của anh, nó vốn bình thường, bởi lẽ anh vẫn chụp những thứ anh quen. Anh chụp khoảng trời vì anh bầu bạn với chúng từ bé. Và anh chụp cô, bởi lẽ đó là người con gái anh từng biết thuở còn thơ.
© Đắc Linh - blogradio.vn
Xem thêm: Ngày mai mình cưới, anh ở đâu sao vẫn chưa về? | Radio Tình yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.









