Chiếc đèn ông sao không lấp lánh
2009-03-24 15:55
Tác giả:
Blog Việt - Mẹ ơi, cô giáo con bảo nộp tiền để mua đèn ông sao, Trung thu này cả
lớp con được đi rước đèn đấy mẹ ạ!

Hình ảnh: theo VNN
Đó là năm tôi học lớp 6. Tôi háo hức bao nhiêu thì mẹ đăm chiêu bấy nhiêu, mà tôi thì không nhận ra điều đó.
Ngày đó, để mua được một cái đèn ông sao dán bằng giấy nilon màu xanh đỏ lấp lánh, trong suốt (như giấy gói oản bây giờ) chẳng dễ chút nào. Mẹ không hứa, nhưng cũng chẳng thể hết đăm chiêu suốt bao ngày, kể từ khi tôi đòi mua đèn ông sao.
Lớp 6, tôi là lớp trưởng hẳn hoi nhé. Và đương nhiên là lớp trưởng thì sẽ là đứa đứng đầu hàng khi đi rước đèn. Tôi tự hào lắm. Nhưng chiếc đèn ông sao lấp lánh kia vẫn là mơ ước.
Mấy hôm, tôi thấy Bố đi làm về là hì hụi ngồi vót tre thành những chiếc nan dài thật dài, và đều tăm tắp. Mẹ bảo rằng Bố đang làm đèn ông sao đấy. Ui cha, tôi nhảy cẫng lên, chạy đi khoe với lũ trẻ con khắp xóm: Bố tao làm đèn ông sao cho anh em tao nhá, to ơi là to, đèn của chúng mày thua hết, nhá… Lũ trẻ con tròn xoe mắt, và cũng trông chờ chả kém gì tôi, dù chúng nó đang ghen tị phải biết…
Rằm Trung thu, các cô giáo chủ nhiệm cho các lớp xếp hàng ở sân trường như lễ chào cờ mỗi sang thứ 2 hàng tuần. Cũng quần áo sạch sẽ, khăn quàng đỏ, chỉ khác là trên tay mỗi bạn có thêm một cái đèn ông sao. Cả sân trường chỉ có tôi và lác đác vài bạn là mang đèn ông sao do tự tay bố mẹ làm cho. Nhìn những chiếc đèn tự làm là biết ngay vì đều không có giấy lấp lánh như đèn bán sẵn, mà là giấy màu xỉn xỉn (cũng xanh, cũng đỏ nhưng chẳng hấp dẫn tẹo nào).
Nhìn các bạn xúng xính chiếc đèn ông sao gắn thêm một cái nến nhỏ xíu bên trong, nó sang rực lên ánh đỏ, tôi thầm tủi thân vì đèn của mình chẳng lấp lánh như thế. Giữa đêm tối chẳng nhìn rõ đèn của tôi màu gì nữa…
![]() |
| Niềm vui của bé đêm Trung Thu - Hình ảnh: Quốc Minh |
Cô đi xuống phía dưới, cầm lên một cái đèn ông sao, chẳng biết của bạn nào, lấp lánh màu xanh đỏ, có nến thắp sang rực lên. Cô đổi cho tôi ông sao đó, còn cô cầm ông sao của tôi đưa cho bạn nào đó tít phía cuối hàng. Cả đêm rằm, tôi xúng xính và khư khư ôm cây đèn rực rỡ. Khi phá cỗ Trung thu, rồi đến tận khi ra về, tôi vẫn ôm chiếc đèn lấp lánh kia, mà quên hẳn cái đèn rất chắc chắn mà Bố đã làm cho tôi.
Khi về nhà, tôi níu tay mẹ, khoe: Lúc tối Bố Mẹ có nhìn thấy con không? Con cầm cái đèn lấp lánh cơ, không phải cái Bố làm cho con đâu… Sự hồn nhiên thơ trẻ đã không cho tôi cảm nhận được nỗi buồn đã lặn đi trong đôi mắt Bố Mẹ tôi ngày ấy, cũng không cho tôi hiểu được nỗi ấm ức, tủi hờn của bạn đã bị cô giáo bắt phải đổi ông sao lấp lánh kia cho tôi… Chẳng biết có quá muộn không, khi mà mãi về sau, tôi mới nhận ra rằng không phải cái gì lấp lánh và rực rỡ cũng là đẹp…
Gửi từ Blog Quỳnh Nga: "Trên mỗi bước đi, xin mãi khắc ghi, TÌNH MẸ bao la biển trời..."
- Chia sẻ của độc giả:
Ho ten: nguyen thi thu hang
Dia chi: binh thuan
Email: thu hang
Noi dung: tôi thật sự cảm động khi đọc bài viết của bạn.tôi rất ngưỡng mộ về cha mẹ ban va ban da nhan ra duoc su sai lam cua minh,qua la tuyet vi.chic ban cung gia dinh uion hanh phic
Email: huyen5785@rocketmail.com
Noi dung: thật buồn.ngày bé đã không ít lần tôi làm mẹ buồn như thế.nhưng bây giờ và mãi về sau tôi tự hứa với lòng mình sẽ không như thễ nữa.mẹ.con yêu mẹ biết bao
Ho ten: HXR
Dia chi: Hà Nội
Noi dung: Cảm ơn bạn nhé! Bài viết của bạn đã giúp mình nhớ tới một tuổi thơ thiếu thốn xưa kia. Mình cũng từng được mang chiếc đèn ông sao tự tạo của bố mẹ, cũng từng ngây thơ, hồn nhiên yêu khi thích những chiếc đèn lấp lánh của các bạn khác hơn. Do hoàn cảnh gia đình nên dường như mình đã thành một đứa trẻ lớn hơn tuổi thật. Năm mình học lớp 6 mình đã quyết định không đòi hỏi đèn ông sao để đi rước với các bạn nữa... Không đi rước đèn, mình hơi buồn nhưng sau này nghĩ lại thấy đó là quyết định đúng.
Ho ten: Hà Trần
Dia chi: Thị xã Hưng yên
Email: hatran@yahoo.com
Tieu de: Khoảnh khắc
Noi dung: Cảm ơn bạn đã cho tôi được đọc cảm xúc hay.Đúng vậy ,không phải: " cái gì lấp lánh, rực rỡ cũng là đẹp".Các Cụ có câu: " có nuôi con mới biết lòng cha mẹ".Trước đây ở tuổi thơ, có nhiều khi sự cố gắng bươn chải của Bố Mẹ để cho chúng mình thoả mãn ước muốn , chúng mình không hiểu được, không cảm thông chia sẻ, mà có khi còn dỗi hờn...Bây giờ khi đã lớn , nhớ lại đó sẽ là kỷ niệm đẹp, pha chút ân hận .Nhưng không sao, vì dù sao ta cũng đã nhận ra và biết ơn Bố Mẹ.Chúc bạn vui vẻ và có nhiều cảm xúc hay...
Ho ten: vu
Dia chi: kha van can -thu duc
Email: samaclong2005@yahoo.com
Noi dung: mình thật sự thấy rất thích bài viết này của bạn.làm wen zoi bạn được ko ?
Dia chi: K45/11.0X_Học Viện Tài Chính
Email: dttam_hvtc@yahoo.com
Tieu de: Chia sẻ!
Noi dung: Ngày bé thơ,ta hồn nhiên,khờ khạo.Không đủ chín chắn để nhìn thấy nỗi buồn trong đôi mắt mẹ .Không đủ nhạy cảm để thấu hiểu sự lo lắng của bố.Có lẽ vì thế mà mỗi người cần phải lớn lên_lớn để trưởng thành hơn trong mọi suy nghĩ_lớn để hiểu rằng mọi niềm vui chỉ là trọn vẹn khi ta nhìn thấy niềm vui trong đôi mắt những người ta yêu thương...
Ho ten: Trần Hồng
Dia chi: Hà Nội
Email: csmenyeu@yahoo.com.vn
Tieu de: Gửi tác giả
Noi dung: Đọc bài viết của bạn mình rất xúc động. Có thể em bé không "vô tình lướt net" để đọc đc bài viết của bạn thế nhưng bạn đã khiến các độc giả rơi lệ, phải dừng lại để ngẫm nghĩ về mình, về người mẹ đáng yêu của mình, về cuộc sống. Cám ơn bạn rất nhiều, chúc bạn ngày càng có nhiều bài viết hay.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Em xin nguyện làm tình đầu bé nhỏ
Thời gian trôi bốn mùa em tìm kiếm Giấc mơ nào cho ta được gặp nhau Anh hỡi anh nếu như có kiếp sau Em vẫn nguyện làm tình đầu bé nhỏ.
Không bình thường
Có đôi khi chúng ta sống trong rất nhiều vùng an toàn, của mình, của người bên cạnh, của xã hội. Những vùng an toàn mà nghĩ rằng chỉ cần vượt qua chúng, người ta sẽ dễ dàng gục ngã. Nhưng thật ra mỗi người chỉ có vài chục năm để sống, để sai lầm và vượt qua sai lầm. Và thỉnh thoảng vùng an toàn ấy sẽ làm chúng ta yếu đuối hơn.
Anh và Em (Phần 2)
Mối nhân duyên của nó và anh đã không bị lỡ dở vì đã gặp được một người thấu hiểu và bao dung. Trong cuộc đời, đôi khi không phải vì lỡ bước sai 1 bước mà bước sai cả cuộc đời. Hãy dừng lại, nhìn nhận lại chính mình và sữa chữa những cái sai để bước chân tiếp theo sẽ là những bước chân đúng đắn, bạn nhé!
3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới
Chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa là kết thúc năm, trong khi nhiều người đang loay hoay tổng kết thì 3 con giáp này lại bất ngờ nhận được "tín hiệu vũ trụ" cực tốt. 45 ngày tới chính là thời điểm vàng để họ bứt phá, tiền bạc rủng rỉnh, chuẩn bị cho một cái Tết ấm no, viên mãn.
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Lời tạm biệt cuối thu
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”


