Phát thanh xúc cảm của bạn !

'Chị' là vợ của tôi!

2021-08-09 01:20

Tác giả: TRÍ MINH


blogradio.vn - Cô cũng không biết trong lòng mình là đang giữ đạo phu thê, hay là cô đang lo âu như người mẹ không yên tâm về đứa con nhỏ của mình đang ở xa, hay là đang vì câu nói ngày cậu lên đường đi xa: “Chị nhớ chờ em về nhé!” nên chị vẫn cứ chờ.

***

Cuộc sống này không lấy đi tất cả của ai bao giờ. Hãy sống thật tốt, gieo thật nhiều hạt giống lành, chắc chắn bạn sẽ nhận lấy được quả ngọt. Cuộc sống này tuy có nhiều khó khăn nhưng lại rất công bằng.

Quý một cậu bé 5 tuổi, cậu là quý tử độc nhất của một thương nhân có tiếng trong làng. Vì là con độc nhất nên cậu được ông bà nội và cha mẹ quý hơn vàng, tuy nhiên sức khỏe cậu không được tốt, từ nhỏ cậu đã mang nhiều bệnh tật. Một lần nọ bà nội cậu đi chùa xin được một quẻ xăm, ý xăm bảo rằng phải cưới ngay cho cậu một cô vợ hơn tuổi thì mới giúp cậu vượt qua được vận hạn. Khi về nhà, gia đình cậu bàn tính tìm mai mối cho cậu, họ cho người đi khắp vùng để tìm vợ cho cậu.

Lành một cô gái 15 tuổi, cha mẹ cô có 3 người con gái. Cô là chị cả trong nhà nên từ nhỏ đã tháo vát mọi chuyện từ đồng án đến nội trợ trong gia đình. Cô phụ giúp cha mẹ để lo cho các em. Mấy năm nay mất mùa nên gia đình cô đã khó khăn nay lại càng khó khăn hơn, làm cả vụ mùa chỉ đủ kiếm chút cháo cho gia đình. Cha Lành phải đi làm thêm nhiều việc trong và ngoài làng để kiếm thêm tiền trang trải miếng ăn cho gia đình. Nhưng không may trong một lần đi làm cha Lành gặp tai nạn chấn thương cột sống, kể từ đó cha Lành phải nằm một chỗ. Mọi chuyện trong nhà lại đè nặng lên vai mẹ Lành và Lành.

Bà mối biết hoàn cảnh của gia đình Lành nên đã đến gặp và nói chuyện với mẹ của Lành về chuyện gả Lành đi, để có tiền lo chạy chữa cho chồng rồi còn có tiền lo cho con cái. Mẹ Lành lắc đầu nhất quyết không chịu để đứa con gái thơ dại của mình vào lò lửa. Nói là cưới nhưng ai cũng biết rằng đây là một vụ mua bán. Dù có cực khổ đến đâu chị cũng không muốn bán con mình. Lành ở phía sau nhà nghe được cuộc nói chuyện của mẹ với bà mối, vội vàng chạy lên và Lành thành khẩn xin mẹ:

- Mẹ! Mẹ ơi! Con xin mẹ cho con được đi, chỉ có như vậy mẹ mới có tiền lo cho cha, lo cho mấy em con còn nhỏ dại, để mẹ đỡ phải vất vả hơn. Con xin mẹ đấy, mẹ chấp nhận cho con đi đi - Mẹ Lành ôm chặt vào Lành vào lòng khóc nức nở, nhưng với sự cương quyết và thành khẩn của Lành thì chị cũng đành chấp nhận. Và thế là nhà cậu Quý sang dạm hỏi.

Cách hai ngày sau thì tiếng kèn rước dâu đã vang rền nơi ngõ nhà Lành. Bố Lành nằm trên giường đấm ngực tự trách mình, không xứng làm cha vì phải để con gái bán cả tuổi thanh xuân để cứu mình và cứu cả gia đình. Mẹ Lành thì nước mắt giọt ngắn giọt dài thay đồ chảy tóc cho cô. Cô mặc cái áo dài đỏ, tóc kết bính trông cũng ra dáng một cô thiếu nữ. Cô cúi đầu lạy cha lạy mẹ để về nhà chồng.

Cũng may mẹ cậu Quý là người phụ nữ trẻ tuổi hiền lành, còn cha cậu thường xuyên vắng nhà vì đi làm ăn xa, nên Lành không phải cơm bưng nước rót, cúi đầu lạy chào dạ vâng. Còn cậu Quý thì nghe theo lời mẹ gọi Lành bằng chị. Hàng ngày, Lành giúp mẹ chồng chăm sóc ruộng rau, làm việc nhà và thang thuốc cho cậu Quý. Có những lúc cậu sốt cao suốt đêm, cô phải thức suốt đêm để chăm sóc cho cậu và canh cho cậu uống thuốc. Nhiều lúc, khi cậu đã ngủ say, cô thường ngồi khóc, một phần vì nhớ cha mẹ, nhớ mấy em, một phần nghĩ về số phận của mình, Lành nhìn cậu Quý một đứa bé 5 tuổi “Đây là chồng mình sao?”

Không biết có phải là do quẻ xăm linh ứng hay không mà cậu Quý ngày càng khỏe ra, vượt qua được mọi căn bệnh. Lâu ngày cậu Quý cũng mến chị Lành cậu quấn quýt chị còn hơn mẹ mình. Lành cũng xem cậu như đứa em trai của mình mà tận tình chăm sóc. Thời gian trôi qua cậu Quý cũng đến tuổi đi học, Lành may cho cậu một bộ đồ mới, một chiếc cặp và còn dắt tay cậu đến lớp. Một buổi tối cậu nằm trong chăn nói:

- Chị ơi, em yêu chị! Chị làm vợ em suốt đời nha chị

Lành nhìn gương mặt ngây thơ của cậu Quý, Lành khẽ cười, một nụ cười đầy chua xót và đau đớn “chị là vợ - vợ là chị”.

Cha Quý ở ngoài buôn bán nhiễm phải thói cờ bạc, chỉ một thời gian ngắn mà cả gia sản đã không cánh mà bay. Lúc này thì ông bà nội cũng đã qua đời, cha Quý thì bị bắt đi lính. Trên người mẹ Quý chỉ còn lại mấy món đồ trang sức bà cũng đem đi bán lấy tiền đong gạo và để tiếp tục duy trì cuộc sống. Mẹ Quý và Lành bàn nhau lấy tiền mua vài công đất. Để mẹ chồng và con dâu cùng nhau trồng lúa mần ruộng. Cực khổ gì thì Lành cũng đã nếm tri qua, chỉ khổ cho mẹ chồng xưa nay chưa từng làm việc ruộng nương vất vả như vậy.

Một gia đình từng giàu có, tiếng tăm nhất vùng chỉ phút chốc mất đi tất cả, người đàn ông trụ cột gia đình cũng bị bắt đi mất biệt tăm tích, mẹ chồng vì đau buồn lại thêm làm việc quá vất vả, làm bà kiệt quệ sinh bệnh rồi không dậy nổi. Trước lúc qua đời bà gọi Lành lại bà nắm tay Lành nói như nài nỉ:

- Lành à, Quý nó còn nhỏ, mẹ xin con hãy thay mẹ chăm sóc em, nếu con muốn ra đi thì mẹ xin con hãy đợi đến lúc Quý trưởng thành. Mẹ chân thành cảm ơn con, nếu có kiếp sau mẹ sẽ báo đáp công ơn con.

Lành nắm chặt tay Quý, kể từ đó cuộc đời cậu gắn chặt với cô. Từ đó về sau Lành vừa làm chị, vừa làm mẹ chăm sóc cậu. Cô làm việc quần quật suốt cả ngày để lo cho cậu ăn học. Cuộc sống họ trải qua muôn vàn vất vả khó khăn nhưng yên ả thanh bình giữa tình chị em sâu nặng, tình mẫu tử bao la bền chặt. 

Khi Quý tốt nghiệp phổ thông cậu thi tiếp vào đại học, cô thu xếp hành lý và một lần nữa đưa cậu đến trường, nhưng lần này không giống như lần đầu tiên cậu đi học, lần này cậu sẽ rời xa cô mà lên Sài Gòn học. Cô lo lắng nhưng chỉ dặn cậu nhớ giữ gìn sức khỏe, ráng lo học hành chứ không biết nói gì thêm. Ngày Quý đi trong lúc chờ xe đò, cậu đã đứng nhìn cô rất lâu và khẽ nói với cô rằng:

- Chị nhớ chờ em về nhé! - Tim cô chợt rung lên, cô ngước mặt lên nhìn cậu khẽ nỡ một nụ cười. 

Năm đầu, nghỉ hè hay các kỳ nghỉ khác cậu đều về quê phụ chị mần lúa. Nhưng sang năm sau, cậu chỉ viết thư gửi về, cậu bảo cô không cần gửi tiền cho cậu nữa, các kỳ nghĩ cậu sẽ đi kiếm việc làm thêm để cho cô đỡ vất vả. Người trong làng đều bảo, cô nuôi cậu lớn khôn, lại còn cho cậu đi học, xem là đã quá tốt với cậu rồi, vả lại cô lớn hơn cả cậu chục tuổi, thôi đừng chờ cậu nữa.

Cô cũng không biết trong lòng mình là đang giữ đạo phu thê, hay là cô đang lo âu như người mẹ không yên tâm về đứa con nhỏ của mình đang ở xa, hay là đang vì câu nói ngày cậu lên đường đi xa: “Chị nhớ chờ em về nhé!” nên chị vẫn cứ chờ.

Cuối cùng cũng đến ngày cậu tốt nghiệp, cậu quay về. Bây giờ cậu đã là một chàng kỹ sư trẻ đẹp trai, là một người đàn ông chững chạc và phong độ. Còn cô vì dãy nắng dầm sương vất vả từ sớm, mặt nám tay chai, không còn thanh xuân tươi trẻ. Nhìn cô đúng là một người đàn bà quê chính hiệu, nên cô cũng vẫn chỉ xem anh như là một đứa em trai. Cô không ngờ rằng anh lại nói:

- Chị, em đã lớn, đã học xong đại học giờ là một kỹ sư, giờ em tự tin gánh vác cuộc sống gia đình mình, em đã trưởng thành giờ chúng ta có thể đám cưới thật sự, em sẽ không để chị phải vất vả nữa”

Cô nhìn cậu mà hai dòng lệ tuôn rơi những giọt nước mắt hạnh phúc. Cậu ôm chằm lấy cô. Rồi sau đó họ có một đám cưới hạnh phúc.

Sau này, có nhiều bảo cậu vừa trẻ, vừa giỏi lại còn đep trai như cậu có biết bao cô gái xinh đẹp theo đuổi, tại sao lại chọn một người phụ nữ quê mùa lam lũ lại còn lớn tuổi hơn mình, dù gì cô ta cũng chỉ do gia đình cậu mua về mà thôi. Nhưng cậu chỉ mỉm cười và nói rằng:

- Cô ấy đã cho tôi sự sống, nếu như không có cô ấy thì không có tôi bây giờ, nên giờ đây tôi nguyện dành trọn phần đời còn lại để chăm sóc cô ấy.

© TRÍ MINH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Replay Blog Radio: Em mạnh mẽ thế, cho tôi dựa vào có được không?

TRÍ MINH

Trai quê hiền lành dễ thương chân chất thật thà

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

back to top