Phát thanh xúc cảm của bạn !

Niềm tự hào của ba

2021-07-24 01:25

Tác giả: TRÍ MINH


blogradio.vn - Ba cười, một nụ cười ấm áp quen thuộc như khích lệ tinh thần làm cho Minh quên đi mọi vất vả mệt nhọc. Chặng đường phía trước còn rất nhiều gian nan nhưng Minh tin Việt Nam sẽ sớm vượt qua đại dịch này.

***

Minh một chàng sinh viên năm cuối trường đại học Y dược, là một chàng trai hiền lành, vui vẻ hay giúp đỡ mọi người. Mẹ Minh mất khi Minh 15 tuổi, một mình ba vừa làm vừa nuôi Minh ăn học, từ lúc mẹ mất đến giờ ba vừa làm cha, vừa làm mẹ, vừa là người bạn thân thiết nhất của Minh. 

Ba không ngại những khó khăn vất vả làm mọi việc cực nhọc, chỉ mong Minh được học hành đến nơi đến chốn. Dù biết học trường Y tốn không ít tiền, nhưng ba luôn động viên cậu, để cậu khỏi bỏ học giữa chừng, vì nhiều lần cậu nói với ba là không muốn ba vất vả nữa, nên cậu muốn từ bỏ việc học để đi làm. Nhưng ba luôn là người động viên cậu để cậu có thể tiếp tục thực hiện ước mơ của mình.

Cậu là một sinh ưu tú có thành tích học tập rất tốt, cậu còn tích cực tham gia các phong trào do trường tổ chức, đặc biệt là các chương trình thiện nguyện. Lần này cũng vậy, ngay từ khi trường phát động phong trào tham gia chống dịch Minh cùng một số người bạn đã viết thư tình nguyện xin nhập cuộc để có thể được góp một phần sức lực của mình cùng với mọi người đẩy lùi dịch bệnh. Nhưng vì sợ ba lo lắng nên Minh đã giấu ba, không muốn ba biết mà lo lắng cho mình. Và rồi Minh vào tâm dịch. 

Ngày đầu tiên, Minh cùng các tình nguyện viên nhận hơn gần 10.000 mẫu bệnh phẩm trong ổ dịch. Các mẫu bệnh phẩm được bỏ vô túi zip, mỗi bịch 50 cái. Nhiệm vụ của Minh là ngồi lựa ra theo thứ tự mã code và bỏ vô một hộp môi trường (ống xét nghiệm dùng để lưu trữ bệnh phẩm dịch hầu họng) mỗi hộp 20 cái. 

lay_-_mau_2

Ngày đầu tiên tham gia tuyến đầu chống dịch, Minh bị sốc vì quá nhiều ống bệnh phẩm, làm mãi không xong. Bên cạnh đó, trung tâm tối mịt, mọi người ai cũng mệt mỏi, căng thẳng và đôi lúc to tiếng với nhau. Ngày đầu tiên kết thúc lúc 12 giờ đêm. Hết hôm đó Minh cũng được về nghỉ. 

Sáng hôm sau Minh lại tiếp tục công việc lúc 7 giờ 30. Nhiệm vụ ngày 2 là hỗ trợ công tác lấy mẫu tại ổ dịch. Đúng, đó là hỗ trợ công tác lấy mẫu, là tiếp xúc với nguy cơ lây nhiễm cao. Có một chút sợ hơn so với việc ngồi lựa mẫu bệnh phẩm dù cả hai công việc đều có khả năng lây nhiễm xấp xỉ nhau. 

Minh được các anh chị bác sĩ đưa quần áo bảo hộ và bảo bắt buộc phải mặc. Lần đầu mặc cái bộ đồ xanh xanh trắng trắng trùm kín người, đeo găng tay, đeo kính bảo hộ, Minh có 1 cảm giác nóng, rất nóng, quá nóng nhưng không cởi ra được, hơi thở che mờ hết cả kính...những ngày sau còn khó khăn hơn vì số ca bệnh ngày càng tăng và xuất hiện khắp nơi. 

Tối hôm đó Minh ăn không nổi nhưng vẫn ráng vì được bác bảo vệ đưa cho hộp cơm, bác nói là của đoàn từ thiện tặng cho anh em phòng chống dịch. Nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì nhiều người dân trách móc, vì họ chưa được xét nghiệm mà nhân viên y tế lại ra ngồi nghỉ. Và sau đó là một chuỗi ngày mà sau khi thức dậy và trước khi ngủ, đội ngũ nhân viên y tế và tình nguyện viên chỉ biết vỏn vẹn 3 chữ mẫu bệnh phẩm.

Cho đến một hôm vào một buổi chiều, có một ông chú cũng tầm tuổi ba Minh đến lấy mẫu bệnh, chú nói chuyện với Minh một cách rất là vui vẻ làm cho Minh chợt nhớ đến ba, nghĩ lại thì Minh đi cũng đã hơn 1 tháng từ hôm Minh đi đến nay Minh chưa điện thoại cho ba lần nào. Lúc trước cứ một hai hôm Minh không điện thì ba Minh cũng điện, tại sao 1 tháng nay Minh không gọi điện mà ba không điện thoại cho Minh. Lúc này Minh chợt lo lắng không biết ba ở quê có làm sao không. 

 

tri_-_an_3

Tối hôm đó khi vừa xong công việc Minh đã vội vàng gọi điện cho ba, chưa bao giờ nghe tiếng reo điện thoại mà nó lại lâu đến vậy, Minh rất sốt ruột. Và bên kia cũng bắt máy giọng ba cất lên “Alo, Minh hả con. Ngoài đó sao rồi con, dịch ổn chưa”. Minh ngạc nhiên sao ba lại hỏi mình như vậy. Minh chưa kịp hỏi thì ba lại nói “Hôm trước ba xem tivi thấy con cùng mấy bạn con tham gia vào vùng dịch để giúp người dân, ba rất tự hào về con, cố gắng lên con nhé”.

Minh nghe ba nói mà hai con mắt đỏ hoe, khóe mắt cay cay. Minh nghẹn ngào nói với ba “Con xin lỗi ba, vì con đi mà không cho ba cho ba biết, làm cho ba phải lo lắng”, “Lo thì đương nhiên phải lo rồi, ba chỉ có mỗi mình con. Tuy nhiên, con đã ý thức được trách nhiệm và nghĩa vụ của mình trong chiến dịch này và quyết định "lên đường" nên ba rất tự hào về con, con trai của ba đã lớn thật rồi, cố lên chàng trẻ”.

Ba cười, một nụ cười ấm áp quen thuộc như khích lệ tinh thần làm cho Minh quên đi mọi vất vả mệt nhọc. Chặng đường phía trước còn rất nhiều gian nan nhưng Minh tin Việt Nam sẽ sớm vượt qua đại dịch này.

© Trí Minh - blogradio.vn

Xem thêm: Chặng đường làm người lớn chẳng hề dễ dàng như mình vẫn nghĩ l Radio Tâm Sự

TRÍ MINH

Trai quê hiền lành dễ thương chân chất thật thà

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thủ đô yêu dấu

Thủ đô yêu dấu

Ước mơ của tôi là được đến thủ đô Thủ đô dấu yêu bốn ngàn năm văn hiến

Tình yêu của đất

Tình yêu của đất

Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.

Phù sa

Phù sa

Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.

Sóng

Sóng

Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.

Tập lớn

Tập lớn

Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.

Những con sóng

Những con sóng

Nếu ngày nay biển không có sóng Thì biển muôn đời chẳng có màu xanh

Xúng xính là em

Xúng xính là em

Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.

Nơi tôi sinh ra

Nơi tôi sinh ra

Hải Dương nơi tôi sinh ra Nơi đồng lúa chín Vị ngọt phù sa

Cách thành công của người thích an nhàn

Cách thành công của người thích an nhàn

Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.

back to top