Niềm tự hào của ba
2021-07-24 01:25
Tác giả:
TRÍ MINH
blogradio.vn - Ba cười, một nụ cười ấm áp quen thuộc như khích lệ tinh thần làm cho Minh quên đi mọi vất vả mệt nhọc. Chặng đường phía trước còn rất nhiều gian nan nhưng Minh tin Việt Nam sẽ sớm vượt qua đại dịch này.
***
Minh một chàng sinh viên năm cuối trường đại học Y dược, là một chàng trai hiền lành, vui vẻ hay giúp đỡ mọi người. Mẹ Minh mất khi Minh 15 tuổi, một mình ba vừa làm vừa nuôi Minh ăn học, từ lúc mẹ mất đến giờ ba vừa làm cha, vừa làm mẹ, vừa là người bạn thân thiết nhất của Minh.
Ba không ngại những khó khăn vất vả làm mọi việc cực nhọc, chỉ mong Minh được học hành đến nơi đến chốn. Dù biết học trường Y tốn không ít tiền, nhưng ba luôn động viên cậu, để cậu khỏi bỏ học giữa chừng, vì nhiều lần cậu nói với ba là không muốn ba vất vả nữa, nên cậu muốn từ bỏ việc học để đi làm. Nhưng ba luôn là người động viên cậu để cậu có thể tiếp tục thực hiện ước mơ của mình.
Cậu là một sinh ưu tú có thành tích học tập rất tốt, cậu còn tích cực tham gia các phong trào do trường tổ chức, đặc biệt là các chương trình thiện nguyện. Lần này cũng vậy, ngay từ khi trường phát động phong trào tham gia chống dịch Minh cùng một số người bạn đã viết thư tình nguyện xin nhập cuộc để có thể được góp một phần sức lực của mình cùng với mọi người đẩy lùi dịch bệnh. Nhưng vì sợ ba lo lắng nên Minh đã giấu ba, không muốn ba biết mà lo lắng cho mình. Và rồi Minh vào tâm dịch.
Ngày đầu tiên, Minh cùng các tình nguyện viên nhận hơn gần 10.000 mẫu bệnh phẩm trong ổ dịch. Các mẫu bệnh phẩm được bỏ vô túi zip, mỗi bịch 50 cái. Nhiệm vụ của Minh là ngồi lựa ra theo thứ tự mã code và bỏ vô một hộp môi trường (ống xét nghiệm dùng để lưu trữ bệnh phẩm dịch hầu họng) mỗi hộp 20 cái.
Ngày đầu tiên tham gia tuyến đầu chống dịch, Minh bị sốc vì quá nhiều ống bệnh phẩm, làm mãi không xong. Bên cạnh đó, trung tâm tối mịt, mọi người ai cũng mệt mỏi, căng thẳng và đôi lúc to tiếng với nhau. Ngày đầu tiên kết thúc lúc 12 giờ đêm. Hết hôm đó Minh cũng được về nghỉ.
Sáng hôm sau Minh lại tiếp tục công việc lúc 7 giờ 30. Nhiệm vụ ngày 2 là hỗ trợ công tác lấy mẫu tại ổ dịch. Đúng, đó là hỗ trợ công tác lấy mẫu, là tiếp xúc với nguy cơ lây nhiễm cao. Có một chút sợ hơn so với việc ngồi lựa mẫu bệnh phẩm dù cả hai công việc đều có khả năng lây nhiễm xấp xỉ nhau.
Minh được các anh chị bác sĩ đưa quần áo bảo hộ và bảo bắt buộc phải mặc. Lần đầu mặc cái bộ đồ xanh xanh trắng trắng trùm kín người, đeo găng tay, đeo kính bảo hộ, Minh có 1 cảm giác nóng, rất nóng, quá nóng nhưng không cởi ra được, hơi thở che mờ hết cả kính...những ngày sau còn khó khăn hơn vì số ca bệnh ngày càng tăng và xuất hiện khắp nơi.
Tối hôm đó Minh ăn không nổi nhưng vẫn ráng vì được bác bảo vệ đưa cho hộp cơm, bác nói là của đoàn từ thiện tặng cho anh em phòng chống dịch. Nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì nhiều người dân trách móc, vì họ chưa được xét nghiệm mà nhân viên y tế lại ra ngồi nghỉ. Và sau đó là một chuỗi ngày mà sau khi thức dậy và trước khi ngủ, đội ngũ nhân viên y tế và tình nguyện viên chỉ biết vỏn vẹn 3 chữ mẫu bệnh phẩm.
Cho đến một hôm vào một buổi chiều, có một ông chú cũng tầm tuổi ba Minh đến lấy mẫu bệnh, chú nói chuyện với Minh một cách rất là vui vẻ làm cho Minh chợt nhớ đến ba, nghĩ lại thì Minh đi cũng đã hơn 1 tháng từ hôm Minh đi đến nay Minh chưa điện thoại cho ba lần nào. Lúc trước cứ một hai hôm Minh không điện thì ba Minh cũng điện, tại sao 1 tháng nay Minh không gọi điện mà ba không điện thoại cho Minh. Lúc này Minh chợt lo lắng không biết ba ở quê có làm sao không.
Tối hôm đó khi vừa xong công việc Minh đã vội vàng gọi điện cho ba, chưa bao giờ nghe tiếng reo điện thoại mà nó lại lâu đến vậy, Minh rất sốt ruột. Và bên kia cũng bắt máy giọng ba cất lên “Alo, Minh hả con. Ngoài đó sao rồi con, dịch ổn chưa”. Minh ngạc nhiên sao ba lại hỏi mình như vậy. Minh chưa kịp hỏi thì ba lại nói “Hôm trước ba xem tivi thấy con cùng mấy bạn con tham gia vào vùng dịch để giúp người dân, ba rất tự hào về con, cố gắng lên con nhé”.
Minh nghe ba nói mà hai con mắt đỏ hoe, khóe mắt cay cay. Minh nghẹn ngào nói với ba “Con xin lỗi ba, vì con đi mà không cho ba cho ba biết, làm cho ba phải lo lắng”, “Lo thì đương nhiên phải lo rồi, ba chỉ có mỗi mình con. Tuy nhiên, con đã ý thức được trách nhiệm và nghĩa vụ của mình trong chiến dịch này và quyết định "lên đường" nên ba rất tự hào về con, con trai của ba đã lớn thật rồi, cố lên chàng trẻ”.
Ba cười, một nụ cười ấm áp quen thuộc như khích lệ tinh thần làm cho Minh quên đi mọi vất vả mệt nhọc. Chặng đường phía trước còn rất nhiều gian nan nhưng Minh tin Việt Nam sẽ sớm vượt qua đại dịch này.
© Trí Minh - blogradio.vn
Xem thêm: Chặng đường làm người lớn chẳng hề dễ dàng như mình vẫn nghĩ l Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

5 con giáp nữ mệnh tốt, giàu có hơn hẳn người thường
Trong vũ trụ rực rỡ sắc màu, có những con giáp nữ nổi bật, sinh ra đã toát ra vẻ đài các và phong thái ngút ngàn của những người phụ nữ quyền lực và giàu có. Họ là ai?

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được
Chắc hẳn trông rất buồn cười, tôi chỉ cao đến vai anh ấy, chúng tôi đi bên nhau như hình với nửa bóng, chỉ có nửa bóng thì sao mà thành một đôi với hình được, chắc nhiều người trong trường nghĩ vậy. Nhưng tôi nghĩ, chuyện đó thì có là gì, tình yêu còn không phân biệt tuổi tác nữa là chiều cao.

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau
Tôi đã sống như một con mèo hoang kể từ khi người bỏ đi không lời tạ từ, sống trong con ngõ nhỏ dù cô đơn, lạnh lẽo cũng chẳng còn nơi để trở về. Người thương nấy tấm thân héo mòn này được không, người trở về đây cho tôi huyên náo, ấm nồng có được không?

Hắn và Lan
Nơi nào có cô là không có hắn, nơi có hắn thì không có cô. Không phải kẻ thù nhau, chỉ vì không muốn ai bàn tán về họ nữa thôi. Với hắn, hắn sợ vì sự phán xét soi mói từ mọi người. Với Lan, Lan nghĩ hắn chẳng xứng đáng để cô bận lòng.

Chậm một nhịp để chữa lành
Cậu chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai, chưa từng nghĩ sẽ phụ thuộc vào ai,… thực ra như vậy rất tốt, nhưng đôi lúc sự rõ ràng và sòng phẳng đó lại vô tình đẩy bạn vào thế tự cô lập chính mình.

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo
So sánh con mình với “con nhà người ta”, so sánh bạn đời với hình mẫu lý tưởng trên phim ảnh, thậm chí so sánh chính gia đình mình với những gia đình khác… là vòng xoáy khiến cuộc sống gia đình trở nên căng thẳng. Sau đây là những gợi ý để bạn thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo.

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!
Thực tế, nạn nhân đã phải gánh chịu nỗi đau đớn, tủi nhục và những tổn thương sâu sắc về thể chất lẫn tinh thần. Thế nhưng, thay vì cảm thông, xã hội lại thường đặt ra những câu hỏi như: "Cô ấy mặc gì?" hay "Cô ấy đi một mình à?" Những câu hỏi này không chỉ khoét sâu vết thương của nạn nhân mà còn củng cố định kiến và duy trì sự bất công trong cách nhìn nhận vấn đề.

Bao giờ đáp bến đỗ
Uất hận chất chồng, khát khao được đặt chân đến Mỹ để trả thù người chồng bội bạc càng lúc càng mãnh liệt. Nó như con thiêu thân lao vào những cuộc tình vụn vặt, chỉ cần nghe nói đâu đó có Việt kiều, có cơ hội để theo đuổi giấc mơ xa vời ấy, là nó sẵn sàng lao vào, bất chấp mọi thứ.

Vượt qua thử thách của tình yêu
Anh có biết không, sau bao nhiêu năm như vậy mà chị ấy chưa hề quên anh đi? Chị ấy luôn cảm thấy có lỗi rất nhiều với anh và luôn nguyện cầu ở một nơi nào đó anh sẽ sống thật hạnh phúc.

Mùa hoa trở lại
Buổi chiều hôm đó, Mai và An ngồi bên bãi biển, ngắm nhìn hoàng hôn. Lần đầu tiên trong suốt ba năm qua, Mai cảm thấy bình yên đến vậy. Những ký ức đau buồn về quá khứ không còn ám ảnh cô nữa, mà thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhõm, như thể một gánh nặng đã được gỡ bỏ. Mai quay sang nhìn An, cảm ơn anh bằng một ánh mắt đầy cảm kích. An nắm lấy tay Mai, siết chặt. Hoàng hôn dần buông xuống, nhưng tình yêu giữa Mai và An đã bắt đầu nở rộ, giống như những đóa hoa mùa xuân đang dần hé nở.