Phát thanh xúc cảm của bạn !

Dù bố làm nghề gì bố vẫn là người con yêu quý nhất

2020-12-23 01:05

Tác giả: Quang Nguyễn


blogradio.vn - Cô giáo nói mỗi người trong xã hội đều có một công việc, một vị trí riêng, không có công việc nào là xấu, cũng không có công việc nào gọi là thấp kém trong xã hội, chúng ta phải biết tôn trọng công việc của tất cả mọi người. Liên nói với ông, đó là bài học hạnh phúc và vui nhất của Liên và các bạn. Liên ngồi vào bàn làm bài tập mà cô giáo đã giao, đôi khi nhìn sang ông rồi nói. "Bố, người con yêu quý nhất trên cuộc đời".

***

Sau 3 tháng hè đám trẻ háo hức gặp lại nhau trong sân trường đầy nắng. Vào đầu năm học mới bài vở chưa nhiều, nên bọn trẻ hẹn nhau tan học về ra đồng thả diều. Đăng Khoa nói với các bạn trong giờ ra chơi.

“Ê mọi người. Chiều nay ra đồng thả diều nha, hôm nay đi học thêm được về sớm, ở nhà thì chán lắm. Nhớ rủ Liên theo nghen”.

“Có bạn Liên, tôi không đi đâu”.

“Ủa, sao vậy Hiền?”.

“Vì bố của Liên dơ bẩn lắm, quần áo dính đầy bùn, lại có mùi hôi nên đi cùng bạn Liên tôi sợ bị bẩn lây”.

“Các cậu có biết bố của bạn Liên làm nghề gì không?”.

“Tôi biết nè”.

“Nghề gì vậy bạn Ngân?”.

“Bố của Liên làm nghề quét rác. Có khi bố bạn ấy lặn xuống các kênh nước bẩn để nhặt rác, dơ chết đi được”.

“Nghề gì gớm quá đi mất, bọn mình sau này lớn lên có chết cũng không làm nghề như bố Liên”.

“Mẹ tôi có dặn rồi nha, nếu không chịu học hành cho tốt, sau này sẽ đi nhặt rác giống bố của Liên đó”.

img_20200204083948

Liên đã tới từ bao giờ. Đứng sau nghe toàn bộ câu chuyện, đôi mắt buồn thăm thẳm, hai tay che mặt với tiếng khóc uất nghẹn, thút thít giữa khoảng lặng, cả đám nhìn lại sau đồng thanh gọi.

“Liên”.

Con bé chạy thật nhanh bỏ lại đám bạn với những tiếng gọi, Liên ...Liên ... vang xa rồi mất dần. Cô bé thui thủi về với hai hàng nước mắt rơi không ngừng, bất chợt dáng người đàn ông với khuôn mặt cháy nắng, khắc khổ, trên chiếc xe đạp cũ lộc cộc, đạp nhanh vội vàng, thấy con bé khóc người đàn ông quăng luôn chiếc xe chạy vào thật nhanh ôm vỗ về con bé mà quên trên người mình dính đầy mùi bùn, những giọt mồ hôi trên gương mặt của ông rơi xuống đầu con bé ướt đẫm, ông thì thầm.

“Sao vậy con, có chuyện gì mà con khóc vậy? Nói bố nghe nào”.

Cô bé vội vàng hắt tung đôi tay đang ôm của ông ra, cáu gắt nói.

“Bố đi ra đi, con không muốn thấy bố trong bộ dạng này”.

Người đàn ông ngơ ngác, tay lau những giọt nước mắt cho cô bé, âu yếm đáp khẽ

“Từ xưa đến giờ, bố vốn thế này kia mà”.

Cô bé uất nghẹn nói chậm rãi từng câu.

“Bố đi ra đi, người bố hôi lắm, con đến trường bạn bè hay nói bố là người bẩn. Con chính là con của người bẩn, con xấu hổ lắm bố có biết không. Không ai chơi cùng con, họ chế giễu con, phụ huynh họ đều ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, còn bố thì…”.

Người đàn ông đứng dậy với gương mặt buồn bã, ông vẫn cố giữ nụ cười như không có gì xảy ra, ông quay lưng đi nói vọng lại

“Bố hiểu rồi...Bố hiểu rồi...Bố xin lỗi vì bố không được như phụ huynh người ta”.

img_5115

Ông tần ngần nhìn ra cửa, với tâm trạng nặng nề. Ngoài kia cơn nắng ngày chủ nhật như thiêu đốt người, ông lấy chiếc nón tai bèo đội lên, rồi dặn con bé ăn cơm. Ông lấy xe đạp chạy đến nơi làm, chỉ còn lại tiếng khóc của con bé hớt hớt nhẹ dần dần rồi im thinh.

Một buổi sáng ông chở con bé đến trường với chiếc xe đạp cũ trong bộ quần áo đi làm. Khi đến cổng trường, con bé chạy thật nhanh vào lớp như tránh đi những đôi mắt bạn bè nhìn, ông vẫn còn đứng đó nhìn con bé vào lớp học rồi mới đạp xe đi.

Trong tiết Ngữ Văn kiểm tra, cô giáo phát cho các em mỗi người một đề bài, với đề tài "Em hãy tả về người cha kính yêu của em" cô giáo phát đến em cuối cùng rồi nói.

“Các em làm cho tốt đề tài này, đề tài trước các em làm bài chưa đạt lắm, chỉ riêng bạn Liên là đạt được điểm cao trong cả lớp”,

Lớp học bắt đầu xôn xao lên khi nhắc tới Liên, những tiếng cười vang lên không ngừng, kèm với những tiếng nói trêu ghẹo

“Cô ơi, đề trước bạn ấy đạt điểm cao, còn đề này làm sao cao đây. Bố bạn ấy chỉ là một người quét rác”.

“Là người vớt rác trên những kênh nước đen”.

“Là người dơ bẩn”.

“Là người lúc nào quần áo cũng lấm lem”.

Cô giáo nghiêm giọng

“Các em trật tự. Tại sao các em lại nói bố bạn Liên như vậy, các em có biết mình đang sống trong một môi trường sạch sẽ là nhờ vào đâu không? Nếu không có những người như bố Liên hi sinh mình tạo cho các em một một môi trường sạch, không khí trong lành, thì các em sẽ sống như thế nào. 

rac-thai-sinh-hoat

Chúng ta phải biết ơn và trân trọng những người như bố Liên, đằng này các em còn miệt thị, xem thường. Liên, em hãy tự hào về bố mình, đừng bao giờ mặc cảm vì công việc của bố em đã giúp ích cho cuộc đời này rất nhiều”.

Cô giáo nắm lấy tay Liên, xoa dịu những tổn thương mà các bạn trong lớp vừa gây ra cho Liên, không những cô giáo có lỗi, các bạn có lỗi, mà chính Liên cũng có lỗi, cũng có lúc Liên tránh xa bố mình vì sợ bạn bè chê cười.

“Cô thay mặt cả lớp xin lỗi bố em và cả em. Lỗi cũng do cô chưa dạy cho các em bài học làm người. Liên có biết, bố em là một người rất tuyệt vời không?”.

Cô bé rơi hai hàng nước mắt, cả lớp im lặng đầy hối lỗi, với những đôi mắt cảm thông nhìn về phía Liên. Những đôi mắt hồn nhiên đầy sự thân thiện, yêu thương mà vốn chưa bao giờ dành riêng cho Liên như ngày hôm nay. 

Đến giờ tan học các bạn ra về. Vẫn người đàn ông như ngày nào với chiếc xe đạp cũ, mồ hôi ướt áo, đứng nhìn từng bạn đi ra. Khác với mọi ngày các bạn nở nụ cười yêu thương, khoanh tay lễ phép gật đầu chào, ông cũng hớn hở hạnh phúc trong niềm vui tột cùng, đâu đó có những tiếng nói xen lẫn nhau.

“Chú ơi, chú cho Liên đi chơi cùng chúng cháu nhé”.

“Chú ơi, cháu vẽ bức tranh tặng chú này”.

“Chú ơi, chúng cháu muốn cùng chú, ra sức làm cho môi trường thêm sạch đẹp”.

Ông cười hiền hòa đưa tay vẫy chào, gật đầu, từ tốn đáp.

“Cảm ơn các cháu, các cháu cố gắng chăm ngoan, học giỏi, nghe lời thầy cô, bố, mẹ, và vứt rác đúng nơi quy định là chúng cháu đã giúp chú làm sạch môi trường rồi đó”.

baovemoitruong

Bọn trẻ gật đầu chào ông ra về. Bất ngờ Liên chạy tới ôm chầm lấy ông, mặc người ông đang ướt sũng. Liên nhìn chiếc áo của ông những cái chắp vá chồng lấp vào nhau, tà áo bạc màu và đầy vết bẩn.

Con bé nhìn lại tà áo dài trắng tinh của nó không có một vết bẩn nào, hai hàng nước mắt bỗng lăn dài, nó hiểu được ông đã hy sinh cho nó đến mức nào, con bé ôm ông thật lâu, ông cười.

“Bố chưa tắm, con không sợ bị dơ và hôi sao?”.

Con bé lắc đầu nói vội vàng.

“Không đâu, từ nay về sau con không sợ nữa, con...con...xin lỗi…”.

Ông cười trong niềm vui dâng trào.

“Con giỏi lắm. Thôi mình về thôi con, muộn rồi”.

Ông đạp xe chở con bé trong niềm vui sướng, dường như ông đã quên đi mệt nhọc chiếc xe lướt nhanh thêm, bỏ lại sau những hàng cây xa, và bóng chiều nhuộm đỏ trên dãy nhà cao tầng, hai bố con với tiếng cười rộn vang khắp con đường.

Tối hôm đó Liên đã kể cho ông nghe câu chuyện ở lớp học. Sau khi nghe công việc của ông, cô giáo đã dành riêng một tiết học để kể cho các bạn nghe về bài học làm người, về những người đang làm đẹp cho đời. 

cha-va-con-gai-yeu_mpjl_thumb

Cô giáo nói mỗi người trong xã hội đều có một công việc, một vị trí riêng, không có công việc nào là xấu, cũng không có công việc nào gọi là thấp kém trong xã hội, chúng ta phải biết tôn trọng công việc của tất cả mọi người. Liên nói với ông, đó là bài học hạnh phúc và vui nhất của Liên và các bạn. Liên ngồi vào bàn làm bài tập mà cô giáo đã giao, đôi khi nhìn sang ông rồi nói. "Bố, người con yêu quý nhất trên cuộc đời".

© Quang Nguyễn - blogradio.vn

Xem thêm: Những câu chuyện về gia đình khiến bạn không ngừng khóc

Quang Nguyễn

Người kể chuyện

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

Bình an sau giông bão (Phần 2)

Bình an sau giông bão (Phần 2)

An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

back to top