Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chỉ cần thấy má là thấy mùa xuân

2021-02-14 01:20

Tác giả: Trà Bình


blogradio.vn - Có những năm, vợ chồng chị Hai, chị Ba về ăn Tết với má, má chuẩn bị đủ thứ, chái bếp hiên sau thơm lừng mùi bánh má nấu. Má làm những loại bánh mà mấy chị em tôi thích ăn, má trồng bông cúc trước cả mấy tháng, đợi khi xuân về, Tết đến, các con, các cháu quây quần là lúc cúc vàng cũng trổ bông từ đầu ngõ vô sân. 

***

Nhà có ba chị gái, từ ngày các chị còn chưa lấy chồng, má luôn căn dặn nhiều điều. Má chỉ lo sau này các chị về làm dâu nhà người ta không biết cách ăn ở, đối đáp làm người ta phiền lòng.

Ngày chị Hai sắp lấy chồng, má khóc thầm nhiều đêm. Má nói “Bao nhiêu người gần kề không lấy mà ưng người tận đất mũi Cà Mau”. Rồi má lau nước mắt “Thôi thì theo duyên phận vậy, chỉ mong vợ chồng con thương nhau là má an tâm”. 

Một năm sau, chị Ba cũng lấy chồng, thêm lần nữa nước mắt má lại rưng rưng, chị Ba theo chồng về quê ở tận Vĩnh Thuận, Kiên Giang, nơi mà người ta thường gọi là vùng miệt thứ xa xôi, chỉ có ngày cưới chị Tư là má bớt âu lo phần nào, vì chị Tư lấy chồng cùng tỉnh.

Có lần má nói với tôi “Má ruột của con đã mất từ lâu và đối với má, má luôn coi con như con trai út của má, đừng phân vân con ruột hay con nuôi. Má không suy nghĩ như vậy bao giờ, cho nên má cũng muốn sau này con lấy vợ, dù vợ con là người cùng thôn hay khác xứ, dù có địa vị hay bình thường thì con hãy hiểu và chia sẻ cuộc sống gia đình cùng họ”. 

Tôi hiểu tấm lòng của má, hiểu những cảm xúc của má mỗi lúc tuổi về già, tôi biết niềm vui lớn nhất của má là thấy các con mình được hạnh phúc, khỏe mạnh. Hàng tuần, vợ chồng chị Tư dù có bận việc gì đi chăng nữa thì vẫn chạy xe gắn máy sáu mươi cây số để được về bên má, má vui lắm, má cười khi thấy cháu mình “Ngoại ơi! Con chỉ thích về quê ngoại, được theo cậu Út ra bưng chơi”. Cũng có thể thằng bé con chị Tư nhà ở thành phố luôn tấp nập ồn ào nên nó thích về quê ngoại để được đi bưng biền, đồng ruộng.

3e273ee8843f39cd5545ce52cc6c46dd

Có lần chị Tư giận anh Tư vì anh đi nhậu về khuya, chị Tư lại dắt con theo về kể lể với má, má mới nói “Cuộc sống vợ chồng có lúc này lúc kia, con cứ giận một cái là chạy về đây, má không chứa đâu, dù sao chồng con nó cũng biết lỗi rồi, nó đã gọi điện cho con mà con không nghe máy, không những thế, cháu ngoại của má cũng phải nghỉ học để về theo con”. Nghe lời má, chị Tư lại cười tươi rồi phải quay về ngay “Má à, dù sao con cũng được về bên má, và được ăn cơm của má nấu mà!”.

Ba mất sớm, suốt những năm qua một mình má lo toan cho cả gia đình, má luôn là người phụ nữ nghị lực để cho những đứa con của mình được no ấm, trưởng thành. 

Đã hơn một năm, má chưa gặp vợ chồng chị Hai và chị Ba, mỗi buổi chiều má lại ra vườn nhặt những tàu dừa khô, gió dưới triền sông thổi lên làm cho những sợi tóc bạc trên mái đầu của má vướng vào khuôn mặt gầy gò và làn da nhăn nheo đã phai màu nâu trộn theo thời gian trong suốt cuộc đời của má.

Mỗi khi có tiếng chuông điện thoại dưới miền Tây gọi lên, má vui mừng vì đó là vợ chồng chị Hai hoặc chị Ba gọi về, rồi má lại nói “Đừng lo cho má, má vẫn khỏe”. Có lúc má khoe với các anh chị “Thằng Út mới đạt giải thi nhiếp ảnh đó!”. 

Sau những cuộc trò chuyện, má lại ra ngồi ngoài hàng ba, đôi mắt nhìn xa xăm, có lúc má nói với tôi “Không biết các chị con lấy chồng xa, vợ chồng chúng nó có hạnh phúc, êm ấm cửa nhà, làm có đủ sống hay không?”. 

stt-gia-dinh-la-so

Tháng trước nghe tin chị Ba bị rắn cắn, cả đêm má thức, má sốt ruột vì từ nhà chị Ba lên bệnh viện rất xa, mà phải đi bằng ghe xuồng, đến khi chị Ba qua được cơn nguy kịch thì vợ chồng chị Hai nuôi tôm bị bệnh mất trắng, má gọi điện xuống “Má có chút tiền trong sổ tiết kiệm để má rút ra, má gửi xuống cho vợ chồng con lấy cái mà xoay sở”. 

Anh Hai chồng chị Hai nói với má “Vợ chồng tụi con không có lo cho má thì thôi, má cứ để đó lúc nào má cần làm gì thì làm. Tụi con tự lo được, má hãy yên tâm”. Không những vợ chồng chị Hai, mà cả vợ chồng chị Ba, chị Tư cũng vậy, ai cũng lo cho má vì xa nhà má. Ba người con rể luôn coi má như má ruột và các anh luôn thương yêu vợ con, nên má thường nhắc là má thấy mình có phước của ông bà tổ tiên để lại.

Có những năm, vợ chồng chị Hai, chị Ba về ăn Tết với má, má chuẩn bị đủ thứ, chái bếp hiên sau thơm lừng mùi bánh má nấu. Má làm những loại bánh mà mấy chị em tôi thích ăn, má trồng bông cúc trước cả mấy tháng, đợi khi xuân về, Tết đến, các con, các cháu quây quần là lúc cúc vàng cũng trổ bông từ đầu ngõ vô sân. 

Má luôn nói với mấy chị em tôi “Con đường đi đến hạnh phúc là do chính mình, con đường có thể bằng phẳng hoặc đôi khi lồi lõm, sóng gió và ta đến được cuối con đường nơi hạnh phúc đang chờ đợi hay không là do mỗi chúng ta, đã là vợ chồng sống với nhau thì phải có niềm tin, phải cùng sẻ chia và có trách nhiệm…”. Chính vì vậy mà mấy chị em tôi luôn ghi nhớ những lời căn dặn của má, những lời nói của má là món quà vô giá, là hành trang cho hành trình hạnh phúc của chúng tôi.

© Trà Bình - blogradio.vn

Xem thêm: Cho tôi tấm vé tìm về Tết đoàn viên

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.

Chờ người em thương

Chờ người em thương

Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.

Tương tư

Tương tư

Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời

Bình minh trên phố

Bình minh trên phố

Khi ánh bình minh vừa ló dạng, Phố nhỏ bừng tỉnh trong sương mai. Ánh nắng vàng rơi từng giọt nhẹ, Làm bừng sáng những ước mơ dài.

Lời má dạy trên mảnh đất Miền Tây chất phác

Lời má dạy trên mảnh đất Miền Tây chất phác

Ở vùng quê này, người ta sống với nhau bằng cái tình, cái nghĩa. Họ có thể không giàu có về vật chất, nhưng lòng họ luôn đầy ắp sự chân thành và nghĩa tình. Má dạy con rằng, dù sau này có đi xa, có thành đạt, con vẫn phải giữ lấy tấm lòng chân chất đó.

Hồi tưởng về tuổi thơ tôi

Hồi tưởng về tuổi thơ tôi

Đôi khi tôi tự hỏi bản thân sao giờ lại bỏ mặc người bạn thiên nhiên gắn bó thân thiết thuở nhỏ của mình, từ những cơn mưa rào rạt rơi lộp bộp trên mái tôn làm mát dịu bầu không khí tới những tán lá râm mát đã che chở tôi khỏi cái nắng tháng 6 oi ả.

Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép

Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép

Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép, để ghép được thì cả hai mảnh đó phải hợp nhau chứ không phải giống nhau. Và muốn tìm được cái hợp nhau thì rất khó, muốn ghép lại được với nhau thì cần phải có thời gian.

back to top