Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có còn không những ngày thơ ấu để tìm về?

2019-08-20 08:15

Tác giả: Trà Bình


blogradio.vn - Nếu có ai ghé qua làng Chương, Cẩm Khê quê tôi thì sẽ thấy được sự bình yên của một miền quê. Tình người nghĩa xóm là những miếng trầu, bát nước trà xanh hay điếu thuốc lào... chỉ những đơn giản, mộc mạc đó thôi cũng quá đủ ấm áp yêu thương!

***

Quê hương ơi! Có còn không những ngày thơ ấu để tôi được nhớ về những tháng ngày tuổi thơ? Mảnh đất màu nâu của quê hương tôi đã quá thân quen với những con người sinh ra và lớn lên ở nơi đây! Những hạt gạo, củ sắn, củ khoai tự trồng, con gà, con cá tự nuôi... và những phiên chợ quê chỉ là những thứ nông phẩm quê nhà.

Ngày ấy những người thị thành thường gọi quê tôi là nơi “khỉ ho cò gáy” bởi quá tĩnh mịch. Lúc đó, đường quê chỉ toàn người đi bộ, thỉnh thoảng mới có chiếc xe đạp, nên mỗi lần xe tải hay xe công nông ở nơi khác về là tất cả trẻ con bọn tôi chạy đi xem. Có đứa còn bám sau đuôi công nông cong chân đánh đu mặc kệ sự nguy hiểm. Rồi những lần mấy chị em tôi tập đi xe đạp, chiếc xe đạp cũ của bố từ thời bao cấp còn có cả biển số. Khi ấy, dù xe dãn phanh nhưng chị em tôi vẫn lườn người vào giữa khung xe, quẹo sang một bên để đạp xe qua những đoạn đường đất có nhiều rơm phơi lấp trên ổ gà, đá cuội...

Ngày tôi lên 7 tuổi đã cưới vợ nhưng đó chỉ là trò chơi trẻ con đám cưới giả, chú rể phải kéo cô dâu bằng mo cau, đám tiệc được chúng bạn chuẩn bị đồ ăn toàn là khế chua, chuối chát... Và những ngày tháng quê chưa có điện lưới, cả làng có những gia đình khá giả mới sắm được chiếc tivi đen trắng chạy bằng điện ắc quy. Thứ bảy là ngày tôi luôn mong ngóng vì ngày cuối tuần tôi được bố mẹ miễn học buổi tối, cho phép đi theo chúng bạn sang xóm bên xem nhờ tivi. Cảm giác thật là thích.

Trở lại việc học hành, từ nhà tôi đến trường cũng xa mấy cây số, phương tiện đi lại duy nhất của tôi là đôi chân cuốc bộ cùng đôi dép tổ ong. Trường lớp lúc đó cũng đơn sơ lắm, được lợp bằng lá cọ, tường đắp bằng đất trộn rơm khô. Đã vậy, nó còn bị "hành" bởi chúng tôi – những đứa trẻ nghịch ngợm. Chúng tôi hết tích chữ lên mặt bàn rồi lại đục thủng tường chui từ lớp này sang lớp khác... Những đứa trẻ như tôi ở quê ngoài việc đến trường học nửa buổi, còn nửa buổi phải phụ giúp việc gia đình, lớn thì làm việc đồng áng, nương rẫy, bé thì đi chăn trâu, tôi bé nhất trong nhà nên ngày nào cũng được đi chăn trâu và cùng những đứa chăn trâu khác bày ra các trò vui. Hết chặn nước mương bắt cá, cua để nướng ăn, chúng tôi lại rủ nhau chơi đánh đáo, thả diều...

Nếu có ai ghé qua làng Chương, Cẩm Khê quê tôi thì sẽ thấy được sự bình yên của một miền quê. Tình người nghĩa xóm là những miếng trầu, bát nước trà xanh hay điếu thuốc lào... chỉ những đơn giản, mộc mạc đó thôi cũng quá đủ ấm áp yêu thương! Nó khiến những con người xa quê như tôi luôn cảm thấy nhớ về quê hương, nhớ về một miền thương nhớ...

© Trà Bình (Phú Thọ) - blogradio.vn 

Mời xem thêm chương trình: Mình về quê trồng cá

 

Trà Bình

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên

Lỡ duyên

Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức

Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai

Tình khó phai

Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình

Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.

Khi mặt trời mỉm cười

Khi mặt trời mỉm cười

Tôi thấy yêu làm sao mặt trời lúc đó, tôi thấy yêu làm sao những buổi sớm mai thật lắng đọng thật nhiều cảm xúc và những nguồn huyết mạch của cuộc sống cứ cuộn trào mãi trong tôi.

Người ơi

Người ơi

Em thích gọi anh là người ơi, chỉ là một tiếng gọi thật ngắn thật nhanh mà chứa đựng trong đó biết bao ân tình biết bao da diết của những tháng năm mình được quen nhau, mình được yêu nhau thật trọn vẹn.

Kí ức muốn lãng quên

Kí ức muốn lãng quên

Kí ức về cậu có lẽ là kí ức đời này tớ muốn quên nhất, cậu cũng có lẽ là người tớ muốn quên nhất...

Xem cuộc đối thoại chua chát của 2 mẹ con trong Khi Cuộc Đời Cho Bạn Quả Quýt, tôi thề sẽ không bao giờ nói

Xem cuộc đối thoại chua chát của 2 mẹ con trong Khi Cuộc Đời Cho Bạn Quả Quýt, tôi thề sẽ không bao giờ nói "Mẹ sống vì con"

Đứa trẻ lớn lên trong “sự hy sinh của mẹ” sẽ không học được cách hỏi mình: “Mình muốn gì?”, mà chỉ biết hỏi: “Mình nên làm gì để cha mẹ vui?”

back to top