Thương hoài nét tết quê
2021-02-13 01:20
Tác giả:
Quang Nguyễn
blogradio.vn - Tôi vẫn đứng trước sân, chờ nắng lên sẽ sơn phết lại nhà cửa, nở nụ cười cứ nhớ lại những mùa xuân đã đi qua. Nó đã để lại trong tôi nhiều hồi ức đẹp, vị thơm của bánh tét loang kín trời tuổi thơ. Hương vị ấy đến bây giờ còn nồng nàn, mỗi năm tết đến cứ thấy mình của những mùa xuân xưa.
***
Tôi đứng bên cây mai hôm qua còn nụ nay đã trổ bông vàng rực, những cánh hoa bung, xác rụng xuống sân trải thảm thành vòng tròn. Cái trời lành lạnh phảng phất vào da thịt, phía xa cánh đồng đặc quánh của mù sương. Những cánh én nghiêng lộ mờ trên hàng cây cao vút, đám cỏ non dần dần hiện rõ khi bình minh sắp tan. Một buổi sáng nhẹ nhàng tinh khiết quá mới mẻ. Cái nét chuyển mùa dịu dàng như con gái mới lớn mặc thêm áo màu, trang điểm bước tới nổi bật giữa đám đông.
Mùa xuân đã khai sắc nhân gian mở cửa chào đón khắp nơi tưng bừng trong tiết tấu xuân sang. Mùa xuân vẫn đẹp và chẳng hề có tuổi, vẫn nuột nà da trắng như hoa mận, áo vàng tựa sắc hoa mai, và bờ môi mọng như cánh hoa đào khiến thế gian mê say. Tôi đứng trước sân hít sâu làn không khí êm dịu, nghe từng hơi xuân mát lạnh trôi vào hồn. Má tôi dặn sáng nay sơn phết lại nhà cửa 29 tết rồi dọn dẹp trang trí để chuẩn bị đón xuân. Nhìn những vật sắm trong nhà khá đầy đủ hơn những năm trước, tôi nói thầm trong bụng "năm nay nhà mình ăn tết lớn rồi vì bao năm qua có được như thế đâu". Quả đúng như thế, năm nay nhà tôi trúng mùa nên việc sắm sửa chu đáo chuẩn bị đón tết là điều tất nhiên. Mới 26 má đã chuẩn bị khá đầy đủ: mứt, nhang đèn, nếp, trứng, và những vật để tô mới nhà cửa: vôi, sơn, cọ, có cả những dây đèn chớp, mấy cành đào giả trang trí trong nhà cho có không khí xuân.
Tôi nhớ những năm trước đón tết rất giản dị. Má về trước đêm giao thừa, cái gánh hàng bông trong thúng chỉ có cặp cúc vạn thọ, 1 cành mai treo lơ lửng trên chiếc đòn gánh, một ít mứt dừa, một bọc hạt dưa khô. Dẫu nghèo hay sang mỗi năm xuân về luôn có nồi bánh tét thơm lừng từ tuổi nhỏ, nồi thịt kho trứng, mâm ngũ quả sắp sẵn trên bàn thờ. Căn nhà phía trong, phía ngoài chưa sửa sang trang trí tươi mới, ngập tràn hồn xuân như năm này.
Năm nay sẽ là một năm đầy đủ hơn mấy tết cũ. Má nói "năm nay anh hai sẽ về ăn tết cùng gia đình " đó là một niềm vui rất lớn, vì 3 cái tết liền anh hai còn ở tít bên nước ngoài. Năm nào bà nội cũng trách "Tết là sum họp đoàn viên, con cái dù bận rộn tới đâu cũng phải về nơi quê cha đất tổ, đốt nén nhang cho tổ tiên, và ăn tết cùng gia đình, dù ngoài kia có kiếm được tiền tỉ đi chăng nữa cũng không bằng sum họp đoàn viên". Thế là năm nay cái câu này, nội sẽ không bao giờ nói nữa, thay vào đó là những tiếng cười đầy niềm vui, lời thăm hỏi thương yêu ấm áp một gia đình.
Tôi vẫn đứng trước sân, chờ nắng lên sẽ sơn phết lại nhà cửa, nở nụ cười cứ nhớ lại những mùa xuân đã đi qua. Nó đã để lại trong tôi nhiều hồi ức đẹp, vị thơm của bánh tét loang kín trời tuổi thơ. Hương vị ấy đến bây giờ còn nồng nàn, mỗi năm tết đến cứ thấy mình của những mùa xuân xưa.
Tiếng xe máy nổ vang trước ngõ, tôi giật mình nhìn ra niềm vui đến bất chợt, anh hai tôi đã trở về, trên lưng chiếc ba lô to đùng, tay xách những bọc quà rủng rỉnh. Tôi chạy ra mừng đón, cầm phụ bọc quà từ tay anh.
- Hoan hô anh hai đã về.
- Năm nay quê hương mình đẹp quá em nhỉ. Không khí thật tưng bừng, bởi vậy đi xa không nhớ sao cho được. Mà nhà mình đã chuẩn bị gì chưa.
- Ba má đã chuẩn từ ngày 26, chỉ còn trang trí lại nữa là xong.
- Năm nay nhà mình hoa nhiều quá, cây mai bây giờ đã lớn và vàng rực trước sân. Ngày anh đi nó còn bé tí, thế mà giờ nó đã làm dáng với trong sắc xuân. Thôi mình vào nhà, rồi chúng ta cùng trang trí nhà nước.
Tôi cầm bọc quà chạy vào nhà mà hét to lên: "Ba má ơi, anh hai về rồi kìa" giọng tôi cứ như cái loa phát thanh rộn ràng trong cái xóm này.
- Cái gì mà cái miệng mày rần rần vậy Út.
- Anh hai về rồi.
Tôi đưa ngón tay chỉ ra phía đầu ngõ có dây đậu biếc leo trên hàng rào, nơi anh hai đang đứng trò chuyện với chị Phương hàng xóm. Má cười, rồi đi xuống bếp kêu ba lên chỉ cho ba thấy.
- Để con đi ra bảo anh hai vô nhà, vừa về đã đứng đó nhiều chuyện.
Má xua tay miệng vẫn nở nụ cười kèm với câu nói.
- Thôi đừng, cứ để anh hai bây nói chuyện đi. Một lát nó vô nhà thôi.
Bà nội cũng từ sau đi lên cản. Tôi thật chẳng hiểu chuyện gì, trông gương mặt của người thân đầy niềm vui hớn hở, tôi đoán rằng chắc có lẽ lâu quá anh hai không về, nay anh về nên mọi người vui chăng, trong đó có tôi nữa mà. Anh hai đi vào nhà tôi vẫn thấy chị Phương đứng bên hàng rào nhìn theo với nụ cười rạng rỡ như cái nắng ấm mới lên. Chắc là họ đang nói về vấn đề gì đó vui lắm. Anh hai mở chiếc ba lô lấy ra 2 chiếc áo sơ mi trắng tinh tặng tôi.
- Mùng 1 Út mặc bộ này đi chùa nhé, mang thêm cái đôi giày nữa cho ra dáng thanh niên.
Tôi cầm lấy đồ anh hai tặng chạy vào trong mặc thử thấy khá hài lòng, lại thêm 1 đôi giày xịn mua ở nước ngoài thấy thích làm sao. Mặc kệ bên ngoài người thân đang bàn tính chuyện gì đó, tôi chẳng cần bận tâm, vì tôi đã có đồ đẹp, tự nói với chính mình: "Tết này, tôi sẽ hơn mấy thằng đồng trang lứa trong xóm".
Một lát sau anh hai gọi tôi ra, cùng sơn phết nhà cửa, dọn dẹp chuẩn bị đón xuân, rồi ăn cơm. Tôi lau chùi cái bộ lư đồng trên bàn thờ, anh hai ở trước lấy cọ mà vẽ lại những nét sơn đã cũ kỹ qua bao năm tháng chưa sơn phết. Tôi vẫn nghe những câu hỏi thăm của những người hàng xóm đi ngang qua nhà "Mày về hồi nào đó hai, năm nay ăn tết xong rồi cưới vợ luôn" tôi nghe tiếng "Dạ " và tiếng cười của anh hai, họ đi qua còn nói vọng lại "Năm nay ông Bảy có rể rồi" tôi chẳng để ý gì với những câu nói ấy, vì nó vốn dĩ thay lời thăm hỏi mộc mạc nhưng đầy ấm tình thương của người dân quê. Trước ngõ dáng ai thấp thoáng trong chiếc nón lá, đang đi xuống hướng nhà tôi, nhìn kĩ tôi nhận ra đó là chị Phương. Chị đến nhà tôi cùng anh hai dọn dẹp và sửa sang nhà cửa. Tôi bất ngờ đi xuống hỏi má.
- Có gì đâu mà phải mượn chị Phương hả má. Có nhiêu đó con với anh hai làm được mà
- Thì có thêm người, thêm vui chứ sao.
Má cười nói cùng tôi, rồi quay lưng đi làm tiếp công việc gói bánh tét. Tôi trở lại nhà trên thấy chị Phương ngồi đó kết những cánh bông đào bằng nhựa lên cành cây, trông nó chẳng khác nào như cành đào thật ở miền Bắc, tôi chăm chú nhìn theo bàn tay khéo léo của chị, bất ngờ chị hỏi tôi :
- Đẹp không Út.
Tôi khá bất ngờ vì tiếng gọi từ chị, nào giờ chị chỉ gọi cái biệt danh của tôi là "Beo" thế mà hôm nay chị gọi theo thứ như trong gia đình.
- Đẹp lắm, chị giỏi quá. Từ cái cây giả mà chị làm giống hệt thật.
- Cái này mình làm xong, rồi đem trồng vào chậu, gắn đèn chớp lên.
- Ai không biết, chắc họ sẽ nói nhà em năm nay trồng hoa đào như ở miền Bắc rồi đây.
Chị cười, nụ cười rất hiền hòa. Phải công nhận nhà có đôi bàn tay của phụ nữ cái gì cũng trở nên đẹp, hay tại nhà tôi vốn dĩ không có chị gái nên thấy vậy. Nhìn cây đào chị trang trí tôi khá ưng ý, ước gì chị như là người chị trong nhà của tôi. Chị hoàn tất cây hoa đào rồi đi xuống bếp phụ má gói bánh tét, chỉ còn 2 anh em bên cánh cửa sơn lỡ dở, vừa làm vừa ôn lại những mùa xuân đã đi qua tuổi hồng.
Má nói, hôm nay nhà mình cúng tất niên, nên phải xong trước giờ chiều. Ở trong bếp nghe mùi bánh tét thơm phức hòa vào ngày 29, làm không gian xung quanh ấm áp xua tan cái lạnh hiu của trời. Hai anh em tôi cũng đã xong công việc má giao, tôi xuống bếp thấy chị Phương và má đang nói nói cười cười bên bếp lửa, nồi bánh sôi ùng ục, những lá chuối xanh chuẩn bị gói cho hết phần nếp còn lại, làm tôi cảm thấy vị tết năm nay rất đặc biệt so với những năm trước, cái đặt biệt chính là: từ nào giờ nhà tôi chưa có đôi bàn tay của con gái gói bánh, nay có chị Phương tôi cứ cảm nhận chị là chị trong nhà của tôi. Chị ngồi bên má, tôi thấy như 2 mẹ con vậy.
Chị làm đủ thứ việc, nào là: làm thêm mứt dừa, dọn dẹp, quét nhà, gói bánh, rửa chén bát, nấu nướng để chuẩn bị chiều cúng tất niên, chị làm tỉ mỉ chẳng khác gì đây là nhà chị. Tôi chưa bao giờ thấy điều này xảy ra ở những năm trước, thấy lạ tôi ra sau vườn cúc hỏi nội. Nội báo tin vui, chị Phương chuẩn bị làm dâu nhà tôi, sợ nghe nhầm tôi hỏi đi hỏi lại nhiều lần và đúng là như vậy.
Thế mà tôi nào giờ chẳng để ý đến, từ lâu tôi nghĩ đó chỉ là câu nói đùa từ hàng xóm lẫn người thân trong nhà. Hèn gì trước kia anh hai đi nước ngoài xuất khẩu lao động, mỗi lần tôi đi ngang qua ngõ nhà chị Phương, chị hay hỏi thăm về tin tức của anh hai bên đó sống thế nào. Thuở ấy tôi cứ nghĩ chỉ là bạn bè hỏi thăm nhau thì chẳng có gì lạ, huống gì họ đã là bạn cùng trường cùng lớp, cùng trang lứa, cùng sinh ra và lớn lên trong cái xóm này. Ngày anh hai đi thấy chị Phương cứ buồn buồn, hay ra đứng bên cái hàng rào đậu biếc mà nhìn xuống nhà. Những lần anh hai đánh điện thoại về nhờ má chuyển lời, mỗi lần má nói, tôi thấy mắt của chị Phương rưng rưng như sắp khóc. Bây giờ đã qua những tháng ngày ấy rồi, họ có thể tự liên lạc cùng nhau, và được gần nhau vì anh hai ở lại không đi nữa.
Chiều 29 thấy ấm áp vô cùng trong buổi tất niên đầy niềm vui hân hoan. Niềm vui nối tiếp niềm vui, nhà có thêm người sang năm lại có cháu. Đó là niềm vui hạnh phúc to lớn nhất trong dịp xuân này. Tết quê hương khắp nơi muôn hoa nở, lời chúc mừng ngọt ngào mến trao nhau. Không đâu đẹp bằng chính quê hương của mình, cũng chẳng có tết nào vui bằng chính tết đoàn viên. Tôi đứng bên cây mai vàng nhìn anh hai và chị Phương nói cười ra mắt họ hàng nội ngoại, tôi khẽ cười thấy trong lòng hạnh phúc, chiều 29 rộn ràng tôi xao xuyến thương hoài nét tết quê.
© Quang Nguyễn - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Blog Radio 635: Cho tôi tấm vé tìm về Tết đoàn viên | Video Cinematic
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.