Chênh vênh giữa lưng chừng tuổi trẻ
2019-10-04 01:35
Tác giả:
Ngân Mint
blogradio,vn - Cuộc đời con người là một hành trình đi giữa những ranh giới: hạnh phúc - khổ đau, khao khát - tuyệt vọng, kí ức - tương lai. Và đôi lúc, giữa những ranh giới không hình hài của lòng người ta bỗng thấy mình chênh vênh!
***
Chênh vênh là những buổi chiều hụt hẫng, người vẫn đông và thành phố vẫn náo nhiệt còn lòng tôi thì chỉ toàn những mảng trống rỗng, lạc lõng và cô liêu. Rồi một lúc nào đó, không chịu được nữa, tôi chỉ biết với lấy chiếc xe chạy vụt giữa phố chỉ để tìm một lặng yên tâm hồn. Tôi rong ruổi khắp phố như một gã đi đếm cô đơn, đi mà chẳng có nơi nào để đến. Những cung đường cũ, những góc quán quen, những ngõ hẻm đã in hằn tàn vết của một mối tình nay trở thành một loại kỉ niệm ám ảnh. Năm năm tháng tháng, đường vẫn tấp nập, đèn vẫn sáng và người vẫn ngược xuôi trên lối cũ, chỉ tiếc rằng chúng ta đã lỡ vụt mất một bàn tay giữa dòng người tấp nập.
Chênh vênh là những ngày ngồi trên xe buýt mỗi khi tan trường, đi rong ruổi khắp thành phố, cắm tai phone, nghe bản nhạc Trịnh, ngoài trời ánh nắng hắt hiu. Những nốt nhạc ru hồn mình thênh thang, ru cả những nỗi buồn đã kịp thành hình trong tim. Người lên, kẻ xuống, tấp nập, dường như ai cũng có một nơi để đi xa, để về nhà, còn mình thì đơn độc. Cảm giác mỗi khi trở về nhà chỉ có một mình khiến bản thân trở nên lười biếng đến lạ lùng: lười buồn, lười yêu và lười san sẻ. Và từ khi cô đơn, mình nhạy cảm đến kì lạ, những cuộc gọi cho mẹ từ phương xa cũng đã học được cách giấu nước mắt vào trong ngăn khóa êm đềm của đêm. Một đêm lặng và đơn côi như bao đêm khác.

Chênh vênh là khi cuộc đời ném mình vào những dối lừa, tị hiềm, và trái tim mình bắt đầu chi chít những tổn thương. Dần dần mình ngại bắt đầu những câu chuyện với những người xa lạ ngang qua thế giới, thậm chí vô tình để lại vết sẹo trong tim những người thương cố bước vào đời mình. Những tháng năm ấy, bọn mình mượn một quãng đường trong đời của nhau để ngộ nhận sau những tổn thương, và cũng chỉ có thế! Những ngày nắng nhạt màu, vết thương cũ chưa lành, ta đã đi hai ngả và để lại trong nhau những vết thương mới mà mất rất lâu mới nguôi ngoai và thôi cựa quậy.
Chênh vênh là hương vị của trưởng thành, cũng giống như tách coffee mà ta hay nhâm nhi buổi sáng, như con đường vẫn đi làm, như nắng, như cây vẫn xanh, và như một tất yếu của cuộc sống. Nhưng đừng vì chênh vênh mà tạm bợ, bởi lẽ đời vẫn xanh, và ta vẫn phải bước tiếp. Đừng tìm cách chối bỏ chênh vênh, hãy cảm ơn những lưng chừng tuổi trẻ, vì có ngày nắng ta mới yêu thêm những ngày mưa, có cô đơn mới biết trân trọng những bàn tay năm chặt, và có tổn thương mới biết tha thứ và bao dung cho những người cầm ô đến sau giữa cơn mưa cuộc đời.
© Ngân Mint – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Tuổi nào ta cũng thấy chênh vênh
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.










