Không còn em, thành phố này chênh vênh đến lạ
2019-05-18 08:30
Tác giả:
Thuan Van
blogradio.vn - Quen thuộc là thế. Nhưng anh không ngờ có một ngày, Đà Lạt lạ lẫm đến vậy... Đó là ngày anh quay trở lại nơi đây, kể từ thời điểm anh và em rời xa nhau. Anh và em mỗi người một hướng. Em kết hôn, lập gia đình. Anh bỏ lại những năm tháng thanh xuân bên nhau, xếp kí ức kỉ niệm về em vào một góc. Hiện tại và sau này, chúng ta ít nhiều vẫn sẽ nhớ về nhau.
***
Anh và em sống chung một thành phố, học cùng nhau dưới mái trường cấp 3, quen biết nhau ở giảng đường đại học. Nhưng tình yêu của chúng ta, chớm nở và đậm sâu ở một thành phố khác - Đà Lạt. Có quá nhiều lí do để cả hai cùng dành tình cảm đặc biệt cho thành phố này. Chẳng nhắc mà nhớ, đến hẹn lại lên, hàng năm độ tháng 7, anh và em lại lên thăm Đà Lạt một lần.
Tình cảm anh dành cho Đà Lạt là tự nhiên. Anh lên Đà Lạt trước em. Anh yêu khí hậu, phong cảnh, con người, từng con đường, mọi ngóc ngách nơi đây. Còn tình cảm em dành cho Đà Lạt bắt nguồn từ anh. Anh kể cho em nghe mọi thứ về Đà Lạt. Mỗi lần anh kể, anh say mê không biết rằng em đã chán nghe hay chưa, cũng chẳng nhớ chi tiết này đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần. Những lúc như vậy em đều để tâm lắng nghe. Và rồi, giống anh, em yêu Đà Lạt...
Anh nhớ mãi cảm giác năm đầu tiên cùng em lên Đà Lạt. Vậy là anh đã có thể chứng minh cho em thấy những điều mà anh kể là đúng. Năm đó, chúng ta đi gần hết những nơi mà anh muốn đưa em đến. Em nói em thích quảng trường Lâm Viên, hồ Xuân Hương, sở thú Zoo Doo. Em thích món bánh tráng nướng, bánh ướt lòng gà. Em thích cái khí hậu lúc nào cũng lành lạnh của nơi ấy. Vì nhờ nó mà sáng em có thể ngủ nướng, tối có thể nắm chặt tay anh đi dạo đến tận khuya. Em nói em không phải dùng quá nhiều kem dưỡng da vì ánh nắng ở đấy “dìu dịu“ chứ không “gắt gỏng”. Còn những cơn mưa thì em cho rằng không bao giờ đoán trước được, bất chợt, bất tiện, nhưng lại rất đáng yêu. Vì mỗi khi mưa bất ngờ như vậy em lại được anh che ô cho, được sà vào lòng anh, nấp mình trong áo khoác của anh. Em thổ lộ những nơi em đến, những món em ăn, dưới ánh nắng và cơn mưa đó, em đã yêu Đà Lạt. Và tuyệt vời hơn khi Đà Lạt có anh. Em yêu anh!
Nhiều năm sau tình cảm với Đà Lạt lớn lên và sâu sắc cùng tình yêu của chúng ta. Lớn đến nỗi mỗi buổi hẹn, thành phố ấy luôn là chủ đề. Sâu sắc đến nỗi hình nền điện thoại của em là mỗi kỉ niệm của chúng ta ở Đà Lạt. Album điện thoại em đầy ắp những hình ảnh về Đà Lạt. Còn anh, tên em trong danh bạ cũng được lưu giữ với cái tên - Đà Lạt. Em là Đà Lạt của anh. Anh yêu Đà Lạt của anh. Anh yêu em!
Đến Đà Lạt, người ta luôn có cảm giác yêu và được yêu. Thành phố ấy bé thôi. Nhưng gói gọn người ta bằng những cảm xúc chẳng biết gọi thành tên. Và cũng vì thành phố bé nhỏ, nên đủ để người ta ôm trọn nó vào lòng. Sài Gòn, Hà Nội, Đà Nẵng, Nha Trang cũng đẹp, cũng có nhiều nơi để đi, nhiều thứ để trải nghiệm, khám phá nhưng Đà Lạt vẫn có một điều gì đó rất khác.
Không vội vàng, hối hả.
Không khó để đi hết một vòng thành phố.
Không khó để mỗi sáng ung dung tự tại cùng nhau uống một ngụm trà nóng, cắn miếng bánh thơm lừng hay mỗi tối chầm chậm bên nhau rong ruổi khắp mọi nẻo đường, hàng quán phố phường. Sương mù Đà Lạt khiến người ta như lạc vào cõi mộng. Trong màn sương mờ ấy, người ta tạm gác những lo toan, bộn bề của cuộc sống, yên tâm tận hưởng những phút giây bên nhau. Dù là ở bất kì độ tuổi nào, người ta vẫn có lí do để dành tình cảm đặc biệt cho nơi này. Đôi lúc ta tự hỏi: “Đà Lạt là nước Pháp hay Hàn Quốc thu nhỏ? Là tri kỉ hay người tình” - Mấy ai tìm được câu trả lời chính xác. Chỉ biết rằng những gì tuyệt vời, hay ho mà những đất nước kia có, pha trộn hài hoà để tạo nên hình hài một thành phố trong sương. Và cho dù không biết Đà Lạt đích thị là tri kỉ hay người tình, thì thành phố ấy vẫn mang dáng dấp của một người bạn rất đỗi thân quen.
Quen thuộc là thế. Nhưng anh không ngờ có một ngày, Đà Lạt lạ lẫm đến vậy... Đó là ngày anh quay trở lại nơi đây, kể từ thời điểm anh và em rời xa nhau. Anh và em mỗi người một hướng. Em kết hôn, lập gia đình. Anh bỏ lại những năm tháng thanh xuân bên nhau, xếp kí ức kỉ niệm về em vào một góc. Hiện tại và sau này, chúng ta ít nhiều vẫn sẽ nhớ về nhau. Nhưng có một điều cả hai sẽ phải quên, đó là lời hẹn với tháng 7. Anh và em, mỗi người một hướng, không phải vì ta hết yêu nhau, không phải vì người thứ ba, mà là vì chúng ta đã không thắng được thanh xuân, không vượt qua được những phép thử của tình yêu. Sự trưởng thành dẫn đến việc đối lập trong cách suy nghĩ. Sự nghiệp, công danh, thời gian, khoảng cách để lại những vết thương không thể chữa lành trong mối quan hệ của chúng ta.
Lần này anh trở lại Đà Lạt vì có chuyến công tác ở đây. Ba tháng là quãng thời gian dành cho anh. Ba tháng đủ để anh hoàn thành công việc và tìm lại khoảng trời riêng cho mình ở nơi này. Anh lê la từng con phố. Anh tận hưởng thứ ánh nắng dịu nhẹ năm nào. Đôi lúc chẳng thèm tìm chỗ trú khi cơn mưa quen thuộc đột ngột trút xuống trắng xoá cả một đoạn đường. Anh tìm lại những nơi mà anh đã đưa em đến, tìm lại những quán quen mà em đã cùng anh đi. Có những địa điểm giờ đây đã khoác lên mình một màu áo mới, có những hàng quán người ta nói chủ đã dẹp từ lâu. Đà Lạt vẫn còn quảng trường, còn bờ hồ, còn sở thú. Chỉ duy nhất anh giờ đã không còn em. Anh chợt nhận ra một điều - Thật ra Đà Lạt, một thành phố du lịch, vẫn thay đổi từng năm đó thôi. Chỉ là vì ngày đó, mỗi lần anh lên đây đều có em nên anh không nhận thấy bất kì sự đổi thay nào. Em mới thực sự là “Đà Lạt” của anh, mới thực sự là tình yêu của anh. Mất em, thành phố man mác buồn, lòng này hoá chênh vênh...
© Thuan Van – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Chỉ là chúng ta chưa đủ duyên nợ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tháng Ba đã đến rồi…
Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.