Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cây sung cụt của đại đội tôi

2025-04-23 15:30

Tác giả: Tờ Nú


blogradio.vn - Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

***

Sát bên bồn rửa mặt tập thể của dãy nhà vệ sinh đại đội 5, có một cây sung bị cắt cụt thân ngang người. Nó vẫn đứng đó, hàng chục năm trời, chứng kiến lớp lính mới vào, rồi thành lính cũ, rồi ra quân, để lại chỗ cho những thằng mới lại tiếp tục vào. Xuân hạ thu đông thay nhau trôi qua, nhưng nó vẫn bám trụ, rễ cắm sâu vào lớp đất đá của Ea H’leo, hút lấy từng giọt nước ngầm để nuôi dưỡng những nhánh cây non quanh nó. Thứ duy nhất không đổi là cái thân cụt lủn, chẳng cao thêm dù chỉ một chút.

Bề mặt chỗ bị cắt nhẵn bóng, qua năm tháng đã trở thành chỗ đặt bàn chải, kem đánh răng mỗi sáng của lính. Nhưng không chỉ có thế, nó còn là điểm tựa cho đủ thứ trên đời—một cái móc phơi áo tạm bợ, một chỗ đặt vội cái nón cối của mấy thằng đi thao trường về, hay đôi khi, chỉ là chỗ để gạt bùn đất trên giày mỗi khi trời mưa.

Có lần, một ông lính chẳng biết bực bội chuyện gì, đi ngang qua tiện chân đá mạnh vào thân cây. Vỏ cây bong ra một mảng nhỏ, trào chút nhựa, còn ông lính thì ngay lập tức thấy hối hận. Hắn nhăn mặt, xuýt xoa rồi lết cái chân cà nhắc đi luôn, như một minh chứng rằng trút giận sai chỗ cũng có cái giá của nó.

Hồi mới biên chế về đơn vị này, cái đầu tiên tôi ấn tượng là vì nó. Vì cây sung đã cụt rồi còn mọc trơ trẽn ngay sát mép nhà vệ sinh, trông chả giống ai. 3 tháng tân binh, 6 tháng học viên y tá trải qua nhiều đơn vị nhưng đây là lần đầu tôi thấy một cái cây mọc sai vị trí mà vẫn tồn tại. Tính tôi thì hay tò mò, thắc mắc từng chi tiết nhỏ, đôi khi là vô nghĩa. Trong một lần rảnh rỗi, tôi hỏi Đại đội trưởng thì được nghe câu chuyện về cây sung cụt:

Nghe đâu, hồi lính khóa trước mới xây dãy nhà này, lúc thi công nhà vệ sinh, cây sung chỉ là một mầm nhỏ, bị đất cát, xi măng vùi lấp, thỉnh thoảng còn bị giẫm lên bởi mấy ông lính công binh. Thế mà đến khi dãy nhà hoàn thành, nó vẫn cắm rễ vươn lên, lớn dần. Hôm đó, trung đội trưởng Trung đội 3 đi kiểm tra, thấy nó mọc ngay sát mép nhà, sợ sau này ảnh hưởng kết cấu nên đề xuất lên đại đội xin nhổ. Đại đội trưởng hồi ấy là người Hà Tĩnh, đã chứng kiến nó từ khi còn là một mầm non nên không nỡ. Ngược lại, ông còn cho lính tưới nước, chăm sóc nó như bao cây khác trong đơn vị. Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Nhưng rồi tiểu đoàn trưởng xuống kiểm tra. Ông nhìn cây sung một lúc rồi nhăn mặt:

- Đồng chí coi vậy mà được à? Cây sung trong đơn vị nào cũng trồng thành hàng, thành lối, sao của đại đội 5 lại mọc sai vị trí thế này? Tôi đề nghị đồng chí nhổ bỏ!

Lệnh trên đã xuống, đại đội trưởng không thể kháng lệnh, nhưng cũng không muốn tự tay hủy đi cái cây đã gắn bó với đơn vị bao nhiêu năm. Hôm sau, ông ra lệnh cho lính nhổ. Nhưng lạ thay, đào lên mới biết rễ của nó đã ăn sâu, bám chắc vào nền bê tông, nếu nhổ thì nguy cơ làm hỏng cả nhà vệ sinh. Đành báo cáo lên trên. Tiểu đoàn trưởng nghe xong, gật gù một lúc rồi phán:

- Nhổ không được thì cắt!

Vậy là sáng hôm sau, cây sung bị cắt cụt ngang thân. Và nó cứ thế mà tồn tại, cho đến tận bây giờ.

Tôi nghe câu chuyện này từ chính đại đội trưởng của mình—cũng chính là ông trung đội trưởng năm xưa từng đề xuất nhổ bỏ nó. Tôi là lính khóa sau, nghĩa là đàn em của cây sung ấy. Với tôi, nó chẳng có gì đặc biệt lắm, ngoài việc thỉnh thoảng ra vặt vài lá về cuốn thịt kho chấm mắm ớt—món ăn hao cơm nhất đời lính.

Có đợt, vài cành của nó ra được mấy trái sung non. Đại trưởng thích lắm, liền ra lệnh cấm thằng nào léng phéng hái. Cấm thì cấm vậy thôi chứ tôi biết chắc chẳng mấy chốc mà đám lính sẽ xơi sạch. Nghĩ vậy, tôi bèn lấy danh nghĩa quân y đại đội mà chỉ thị: “Thằng nào hái tao ghi tên vào danh sách kiểm tra sức khỏe đặc biệt!” Mấy ông lính mới nghe xong thì rén, nhưng đám tiểu đội trưởng cùng khóa thì chỉ nhếch mép:

- Ối dồi, làm như quả quý nhất thiên hạ ấy!

Và rồi, vài hôm sau, năm trái sung non không cánh mà bay. Dưới gốc cây, thủ phạm để lại đúng một cái vỏ bột ngọt mì tôm như để khoe chiến tích. Đại trưởng xót lắm, gọi tôi lên trách. Tôi chỉ biết đứng nghe khiển trách hơn hai phút rồi về. Chứ thực ra, tôi biết tỏng thằng nào hái rồi…

Thời gian cứ thế trôi, gần hai năm quân ngũ sắp khép lại, chúng tôi đến lúc phải ra quân. Sáng sớm tinh mơ ngày lên xe về nhà, tôi ra bồn rửa mặt như mọi hôm. Nhưng hôm nay, khi nhìn lại cây sung cụt ấy, tôi bỗng thấy nó quen thuộc lạ thường—như một người bạn tri kỷ đã lặng lẽ chứng kiến suốt những tháng ngày lính của mình.

Một lớp bụi đất dính trên thân nó. Tôi đưa tay gạt nhẹ, rồi tiện thể vốc ít nước vẩy lên cho cây, như một lời chào tạm biệt thầm lặng. "Chào mày nhé, tao ra quân đây."

Khi xách ba lô lên, chào đơn vị lần cuối trước khi lên xe, tôi ngoái lại. Cây sung cụt vẫn đứng đó. Những cơn gió sớm lướt qua, làm những cành lá nhỏ trên thân nó rung nhẹ. Trông cứ như thể nó đang vẫy tay chào:

"Chào các đồng chí nhé. À đồng chí Y Tá kia, trả lại 5 quả sung của tôi bị đồng chí vặt 4 tháng trước đi chứ!!!"

© Tờ Nú - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Chúng Ta Ở Trên Tình Bạn Ở Dưới Tình Yêu | Radio Tâm Sự

Tờ Nú

Mỗi ngày mới đến là một trang sách mới của cuộc đời được mở ra. Hãy cố gắng làm sao đừng đổ mực vào trang mới của đời mình bạn nhé!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

Những năm tháng không quên

Những năm tháng không quên

Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

Ngày tôi chạm vào vùng ký ức

Ngày tôi chạm vào vùng ký ức

Có những ngày ta vô tình bước ngang qua một ký ức cũ — chỉ một mùi đất, một tiếng cười, hay một vệt nắng trên tường cũng đủ khiến lòng chùng lại. Tôi gọi đó là vùng ký ức — nơi tuổi thơ vẫn nằm im lặng, trong veo và dịu dàng đến lạ. “Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một lát cắt nhỏ, không có gì lớn lao ngoài vài buổi trưa đầy nắng, vài đứa trẻ nhem nhuốc và những trò chơi tưởng như chẳng nghĩa lý gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống trọn trong một ngày mà ta không biết sẽ nhớ cả đời.

back to top