Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cây sung cụt của đại đội tôi

2025-04-23 15:30

Tác giả: Tờ Nú


blogradio.vn - Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

***

Sát bên bồn rửa mặt tập thể của dãy nhà vệ sinh đại đội 5, có một cây sung bị cắt cụt thân ngang người. Nó vẫn đứng đó, hàng chục năm trời, chứng kiến lớp lính mới vào, rồi thành lính cũ, rồi ra quân, để lại chỗ cho những thằng mới lại tiếp tục vào. Xuân hạ thu đông thay nhau trôi qua, nhưng nó vẫn bám trụ, rễ cắm sâu vào lớp đất đá của Ea H’leo, hút lấy từng giọt nước ngầm để nuôi dưỡng những nhánh cây non quanh nó. Thứ duy nhất không đổi là cái thân cụt lủn, chẳng cao thêm dù chỉ một chút.

Bề mặt chỗ bị cắt nhẵn bóng, qua năm tháng đã trở thành chỗ đặt bàn chải, kem đánh răng mỗi sáng của lính. Nhưng không chỉ có thế, nó còn là điểm tựa cho đủ thứ trên đời—một cái móc phơi áo tạm bợ, một chỗ đặt vội cái nón cối của mấy thằng đi thao trường về, hay đôi khi, chỉ là chỗ để gạt bùn đất trên giày mỗi khi trời mưa.

Có lần, một ông lính chẳng biết bực bội chuyện gì, đi ngang qua tiện chân đá mạnh vào thân cây. Vỏ cây bong ra một mảng nhỏ, trào chút nhựa, còn ông lính thì ngay lập tức thấy hối hận. Hắn nhăn mặt, xuýt xoa rồi lết cái chân cà nhắc đi luôn, như một minh chứng rằng trút giận sai chỗ cũng có cái giá của nó.

Hồi mới biên chế về đơn vị này, cái đầu tiên tôi ấn tượng là vì nó. Vì cây sung đã cụt rồi còn mọc trơ trẽn ngay sát mép nhà vệ sinh, trông chả giống ai. 3 tháng tân binh, 6 tháng học viên y tá trải qua nhiều đơn vị nhưng đây là lần đầu tôi thấy một cái cây mọc sai vị trí mà vẫn tồn tại. Tính tôi thì hay tò mò, thắc mắc từng chi tiết nhỏ, đôi khi là vô nghĩa. Trong một lần rảnh rỗi, tôi hỏi Đại đội trưởng thì được nghe câu chuyện về cây sung cụt:

Nghe đâu, hồi lính khóa trước mới xây dãy nhà này, lúc thi công nhà vệ sinh, cây sung chỉ là một mầm nhỏ, bị đất cát, xi măng vùi lấp, thỉnh thoảng còn bị giẫm lên bởi mấy ông lính công binh. Thế mà đến khi dãy nhà hoàn thành, nó vẫn cắm rễ vươn lên, lớn dần. Hôm đó, trung đội trưởng Trung đội 3 đi kiểm tra, thấy nó mọc ngay sát mép nhà, sợ sau này ảnh hưởng kết cấu nên đề xuất lên đại đội xin nhổ. Đại đội trưởng hồi ấy là người Hà Tĩnh, đã chứng kiến nó từ khi còn là một mầm non nên không nỡ. Ngược lại, ông còn cho lính tưới nước, chăm sóc nó như bao cây khác trong đơn vị. Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Nhưng rồi tiểu đoàn trưởng xuống kiểm tra. Ông nhìn cây sung một lúc rồi nhăn mặt:

- Đồng chí coi vậy mà được à? Cây sung trong đơn vị nào cũng trồng thành hàng, thành lối, sao của đại đội 5 lại mọc sai vị trí thế này? Tôi đề nghị đồng chí nhổ bỏ!

Lệnh trên đã xuống, đại đội trưởng không thể kháng lệnh, nhưng cũng không muốn tự tay hủy đi cái cây đã gắn bó với đơn vị bao nhiêu năm. Hôm sau, ông ra lệnh cho lính nhổ. Nhưng lạ thay, đào lên mới biết rễ của nó đã ăn sâu, bám chắc vào nền bê tông, nếu nhổ thì nguy cơ làm hỏng cả nhà vệ sinh. Đành báo cáo lên trên. Tiểu đoàn trưởng nghe xong, gật gù một lúc rồi phán:

- Nhổ không được thì cắt!

Vậy là sáng hôm sau, cây sung bị cắt cụt ngang thân. Và nó cứ thế mà tồn tại, cho đến tận bây giờ.

Tôi nghe câu chuyện này từ chính đại đội trưởng của mình—cũng chính là ông trung đội trưởng năm xưa từng đề xuất nhổ bỏ nó. Tôi là lính khóa sau, nghĩa là đàn em của cây sung ấy. Với tôi, nó chẳng có gì đặc biệt lắm, ngoài việc thỉnh thoảng ra vặt vài lá về cuốn thịt kho chấm mắm ớt—món ăn hao cơm nhất đời lính.

Có đợt, vài cành của nó ra được mấy trái sung non. Đại trưởng thích lắm, liền ra lệnh cấm thằng nào léng phéng hái. Cấm thì cấm vậy thôi chứ tôi biết chắc chẳng mấy chốc mà đám lính sẽ xơi sạch. Nghĩ vậy, tôi bèn lấy danh nghĩa quân y đại đội mà chỉ thị: “Thằng nào hái tao ghi tên vào danh sách kiểm tra sức khỏe đặc biệt!” Mấy ông lính mới nghe xong thì rén, nhưng đám tiểu đội trưởng cùng khóa thì chỉ nhếch mép:

- Ối dồi, làm như quả quý nhất thiên hạ ấy!

Và rồi, vài hôm sau, năm trái sung non không cánh mà bay. Dưới gốc cây, thủ phạm để lại đúng một cái vỏ bột ngọt mì tôm như để khoe chiến tích. Đại trưởng xót lắm, gọi tôi lên trách. Tôi chỉ biết đứng nghe khiển trách hơn hai phút rồi về. Chứ thực ra, tôi biết tỏng thằng nào hái rồi…

Thời gian cứ thế trôi, gần hai năm quân ngũ sắp khép lại, chúng tôi đến lúc phải ra quân. Sáng sớm tinh mơ ngày lên xe về nhà, tôi ra bồn rửa mặt như mọi hôm. Nhưng hôm nay, khi nhìn lại cây sung cụt ấy, tôi bỗng thấy nó quen thuộc lạ thường—như một người bạn tri kỷ đã lặng lẽ chứng kiến suốt những tháng ngày lính của mình.

Một lớp bụi đất dính trên thân nó. Tôi đưa tay gạt nhẹ, rồi tiện thể vốc ít nước vẩy lên cho cây, như một lời chào tạm biệt thầm lặng. "Chào mày nhé, tao ra quân đây."

Khi xách ba lô lên, chào đơn vị lần cuối trước khi lên xe, tôi ngoái lại. Cây sung cụt vẫn đứng đó. Những cơn gió sớm lướt qua, làm những cành lá nhỏ trên thân nó rung nhẹ. Trông cứ như thể nó đang vẫy tay chào:

"Chào các đồng chí nhé. À đồng chí Y Tá kia, trả lại 5 quả sung của tôi bị đồng chí vặt 4 tháng trước đi chứ!!!"

© Tờ Nú - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Chúng Ta Ở Trên Tình Bạn Ở Dưới Tình Yêu | Radio Tâm Sự

Tờ Nú

Mỗi ngày mới đến là một trang sách mới của cuộc đời được mở ra. Hãy cố gắng làm sao đừng đổ mực vào trang mới của đời mình bạn nhé!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

back to top