Cảm ơn em đã trở thành đoạn ký ức đẹp trong cuộc đời anh
2022-04-22 01:25
Tác giả: Bút Chọc
blogradio.vn - Em à, chỉ cần anh còn biết nhớ, còn biết nghĩ thì anh vẫn sẽ luôn nguyện cầu cho em được bình yên và hạnh phúc. Cầu cho em chọn một đời chẳng vướng sầu lo. Cảm ơn em đã trở thành một đoạn ký ức đẹp trong cuộc đời anh.
***
Đêm đã khuya, ánh đèn đường mờ mờ lọt qua khung cửa sổ, hắt những quầng sáng yếu ớt trên bức tường cũ. Ngoài phố đã im tiếng người qua lại, chỉ còn nghe văng vẳng rất khẽ giọng một ca sĩ nào đó buồn buồn từ nhà ai vọng tới. Không gian thật yên, nó khiến anh thấy lòng mình tự nhiên bâng khuâng quá.
Hồi còn bên em, anh đâu biết đến cảm giác này. Nó như một đồ xa xỉ đối với anh. Vậy mà, từ ngày em đi, nó bỗng trở nên người bạn thân thiết. Nó đến bên anh, gieo buồn, gieo thương nhớ vào nơi cõi lòng lạnh giá này. Từng ngày trôi qua, nó cứ thế, cứ thế xâm lấn tâm hồn anh, khiến anh nghĩ về em nhiều hơn, trông em nhiều hơn.
Càng nghĩ về em, anh lại càng thấy thương em, thương cho một cuộc tình mà chính anh đã không biết nâng niu, không biết trân trọng, để giờ đây, trong màn đêm cô quạnh, anh phải nhận về nỗi u sầu miên man.
Giá như ngày ấy anh biết gìn giữ, biết trân quý những gì đang có thì nay đâu mất em, đâu phải muộn phiền thế này. Nhưng giá như chỉ là giá như, chẳng thể nào quay ngược thời gian. Vậy nên anh biết mọi sự nuối tiếc đều đã muộn màng.
Càng nghĩ về em, anh càng thấy nhung nhớ khôn nguôi. Những kỷ niệm xưa cũ bên em cũng theo nhau ùa về bồi đắp cho niềm nhung nhớ ấy. Những kỷ niệm mà em đã dành cho anh ngày nào, nó đẹp lắm, ngọt ngào lắm. Từng chút, từng chút kỷ niệm về em như khắc sâu vào tâm trí anh. Nó cồn cào, nó da diết trong anh mỗi khi đêm xuống.
Sắp sang ngày mới rồi, cũng là ngày sinh nhật của em. Em sẽ đón một tuổi mới, cái tuổi đã không còn nông nổi và bồng bột nữa. Đồng nghĩa với đó là em cũng sẽ trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn. Thế nhưng, với riêng anh, dù em có trải qua bao nhiêu mùa xuân nữa, ngày sinh nhật nữa thì trong lòng anh em vẫn nguyên nét ngây thơ như thuở nào. Cái sự ngây thơ của tuổi đôi mươi mà anh nguyện yêu thương chọn một đời.
Nếu là ngày xưa, anh sẽ thức chờ đến đúng 0 giờ để được trở thành người đầu tiên nhắn tin chúc mừng sinh nhật cho em, cho cô gái nhỏ bé thơ ngây của anh. Tuy bây giờ anh cũng vẫn thức, vẫn chờ thời gian trôi nhưng anh không dám nhắn tin, anh không muốn làm phiền em nữa bởi chưng vì anh mà em cũng đã tổn thương quá nhiều rồi. Anh sẽ cố gắng giữ chặt những kỷ niệm, những nỗi buồn nhớ nhung cho riêng mình, không để em phải bận lòng vì anh nữa.
Bản nhạc trầm buồn nhà ai vẫn tiếp tục cất lên rất khẽ. Khúc ca như một lời tự sự tràn ngập niềm nhớ thương và lòng mong mỏi. Mỗi câu, mỗi từ của bài hát anh nghe mà ngỡ đó là tiếng lòng mình đang thì thầm.
"Một lần nào cho tôi gặp lại em. Đôi môi đó đến nay còn hồng? Một lần nào cho tôi gặp lại em. Rồi thiên thu sẽ là nhung nhớ”. Đúng vậy, anh đang rất nhớ, đang rất mong, một nỗi mong mỏi vô bờ bến.
Anh mong, rồi anh nhớ, những hình ảnh dịu dàng, tha thiết về em như một cuốn phim đang chầm chậm, chầm chậm xoay vòng trong trái tim, trong suy nghĩ của anh. Đôi lúc, anh cứ ngỡ em ở bên cạnh và muốn đưa tay níu lại nhưng giật mình choàng tỉnh mới hay đó chỉ là ảo mộng thoáng qua.
Chắc giờ này em đang say giấc nồng, chẳng biết đến một người vẫn còn chọn canh thâu thao thức vì mình. Nhưng như thế cũng sao đâu, miễn em được bình yên ngon giấc, không phải sầu lo vì ai, vì bất cứ điều gì là anh đã thấy vui lắm rồi. Chỉ là sẽ chẳng bao giờ, mãi mãi chẳng bao giờ anh còn được kéo cho em cái chăn lúc em ngủ, được khẽ vuốt lên đôi gò má mịn màng của em, được trộm ngắm em trong đêm vắng nữa.
Tiếng nhạc nhà bên cũng đã tắt, màn đêm như thêm phần tịch liêu, nỗi cô đơn càng trở nên đặc quánh. Một căn phòng vắng, một tâm hồn vắng ngẩn ngơ tìm vui trong ký ức xa vời. ÔI! Miền ký ức ngọt ngào của riêng anh luôn có hình bóng em nơi đó. Một miền ký ức đã cho anh buồn, cho anh vui và cho anh cả hạnh phúc vô cùng.
Xa em thật rồi, nhớ đấy, buồn đấy, tất cả chỉ còn lại một trời kỷ niệm nhưng em biết không, anh cũng vẫn thấy rất vui. Vui vì đã từng có em, đã từng cùng em say đắm suốt bao tháng ngày tuổi trẻ. Anh hiểu rằng một ngày nào đó, một lúc nào đó em sẽ trong vòng tay ai kia, bên người mới và quên đi đoạn tình xưa cũ, quên đi anh, một kẻ lãng du đã mang nhiều cay đắng cho em.
Tháng năm vẫn thế, vội vàng qua đi trong lặng lẽ. Cả anh và em, cả những kỷ niệm của chúng ta cũng sẽ già cỗi, cũng hóa thành một câu chuyện cổ tích mà chẳng ai thèm nhớ đến hay kể lại. Thế nhưng em à, chỉ cần anh còn biết nhớ, còn biết nghĩ thì anh vẫn sẽ luôn nguyện cầu cho em được bình yên và hạnh phúc. Cầu cho em chọn một đời chẳng vướng sầu lo. Cảm ơn em đã trở thành một đoạn ký ức đẹp trong cuộc đời anh.
© Bút Chọc - blogradio.vn
Xem thêm: Đừng để thanh xuân héo mòn vì cô đơn và đợi chờ | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Ngôi nhà tiền kiếp
Trong giấc mơ, cô thấy mình đang ở một ngôi nhà quen thuộc với những con người quen thuộc nhưng lại không phải là những người thân hiện tại mà cô đang sống cùng. Phải chăng đây là gia đình cô, nhà của cô từ kiếp trước?
Giấc mộng và hiện thực
Bài học đầu tiên khi tôi bước chân vào xã hội rộng lớn này là ước mơ thì luôn đẹp như vậy đẹp đến nỗi ta quên đi giữa kẽ những giấc mơ đó là hiện thực tàn nhẫn ra sao.
Những điều chưa kịp nói
"Tớ không biết phải làm thế nào để nói với cậu rằng tớ thích cậu. Mỗi ngày nhìn cậu cười, nghe giọng nói của cậu, tớ thấy lòng mình vui đến lạ. Tớ muốn bảo vệ cậu, muốn ở bên cậu mãi mãi, nhưng tớ không đủ can đảm để nói ra. Tớ sợ nếu cậu biết, chúng ta sẽ không thể tiếp tục như bây giờ nữa. Vậy nên, tớ chọn cách im lặng, dõi theo cậu từ xa. Có lẽ như vậy là đủ rồi."
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.