Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi những năm tháng bình yên
2016-11-27 01:25
Tác giả:
Tháng Mười Một! Thời tiết lạ lùng. Những cơn mưa lạnh đã về để cho ta được đón ngày Thứ Năm cuối cùng của tháng Mười Một trong tiết trời mùa Đông lùm xùm áo ấm. Phải chăng vì trong 365 ngày sắp trôi qua trong một năm, đã có một ngày Thứ Năm như thế để cho ta được yêu nhiều hơn, nhớ nhiều hơn và tri ân nhiều hơn nên ngày Thứ Năm ấy bao giờ tiết trời cũng lạnh. Có lẽ vì cái lạnh luôn làm cho ta có thêm nhiều cảm xúc, nhiều suy tư trăn trở. Cái lạnh làm cho ta cảm thấy cần được chia sẻ nhiều hơn, muốn được nắm chặt tay ai đó để được truyền thêm hơi ấm.

Không hiểu sao ta cứ thấy nghẹn ngào mỗi khi đứng giữa cánh đồng Cải xanh đang đợi gió lạnh về để trổ những thảm hoa vàng dát nắng ven sông. Khỏa chân giữa dòng sông bến trong bến đục, ta như muốn hét vang lên giữa những vạt cà đang đến độ nở hoa rằng: “Quê hương ơi! Ta yêu mi nhiều lắm, có biết không”. Khi tiếng gió Mùa Đông khe khẽ rít lên qua tàu lá chuối, ta cảm thấy yêu nhiều hơn, ơn nhiều hơn những lúc gió lạnh ùa về. Gió nhắc cho ta nhớ về công sinh thành dưỡng dục của cha của mẹ. Gió gợi cho ta nhớ về bóng người cha thân yêu chở ta trên chiếc xe đạp Phượng Hoàng cũ kỹ trên con đê nhỏ để khi ấy ta có thể thỏa sức bộc bạch về những mơ ước sau này khi ta lớn lên. Một cột khói xám nghi ngút bốc lên từ bếp nhà ai nơi miền Trung Du nghèo chẳng thể che mờ bóng núi. Hình ảnh ấy đã làm cho ta thấy lòng mình bỗng chốc ngổn ngang mênh mang những nghĩ suy. Ta muốn để tâm hồn mình lặng đi một chút, hãy tạm gác lại những bộn bề thường ngày đi một chút, cho trái tim ta cơ hội nói lên những lời tri ân thân thương đang thầm thì để nhớ về những người đã cho ta hình hài với công sinh thành dưỡng dục chẳng thể nào quên.

Đi qua dưới hàng cây, một bông hoa sữa rơi lên mái tóc nhắc ta nhớ đến cồn cào những dòng thư vụng trộm dưới ngăn bàn và những cánh phượng hồng năm xưa ép trong lòng giấy trắng. Nhớ tiếng huýt sáo của anh khe khẽ rủ ta trốn học đi chơi dưới hàng bằng lăng xao xác tiếng ve để ta có dịp thả những vần thơ tan vào gió. Những vần thơ ấy cứ trong trẻo ngọt ngào bay cao vút tận trời xanh như những khát khao. Thơ là ước mơ, những ước mơ màu hồng mang hơi ấm nhạt nhòa. Những ước mơ mang màu mực tím mong sao thời gian trôi chậm lại. Những ước mơ trong veo ngày ấy, đến bây giờ vẫn chỉ thơ thôi. Vẫn mê mải những buổi chiều rong chơi, khi ta được cùng anh thả lên trời cao những cánh diều cong như những con thuyền chênh vênh trước gió chở nặng những đam mê cháy bỏng. Bông hoa sữa tàn, những cánh hoa héo rũ khẽ rụng dưới chân ta. Hương thơm ngào ngạt của nó xổ tung ra như những kỉ niệm đã được ta gói ghém bấy lâu nay, giờ đang bung ra kín cả một miền kí ức. Cho em tạ ơn anh nhé. Tạ ơn à, em sẽ trả anh bằng gì đây? Một chữ yêu suốt cuộc đời này, liệu có đủ không anh? Dọc bờ đê dài, từng vạt cỏ lau nở những bông hoa trắng dài đổ dạt về phía gió mong manh.
Ngày Tạ Ơn, cơn mưa vắt qua chiều nằng nặng nước như chứa đựng những tâm tư thầm kín nửa đời người và ta cũng không biết người ta du nhập cái ngày này vào Việt Nam từ khi nào nữa. Chỉ biết rằng khi càng có tuổi, người ta mới thấy thấm thía hơn vào mỗi dịp Lễ Tạ Ơn. Phải chăng khi đó ta đã trải qua tuổi trẻ đầy hoài bão ước mơ và thất bại. Khi đó ta mới có nhiều thời gian hơn để ngồi suy nghĩ thay vì việc chạy tất bật giải quyết những mối lo cuộc sống. Có đến bệnh viện thăm một người thân bị ốm nặng, có đến Hoàn Vũ để tiễn đưa một người bạn đi xa mãi mãi ta mới thấy bản thân mình bỗng trở nên vô nghĩa biết bao nhiêu. Chỉ khi phải trải qua những xúc cảm ấy, ta mới cảm thấy yêu nhiều hơn cái tuần lễ Tạ ơn nhiều ý nghĩa này. Những giây phút tạ ơn trong đầu hiện lên trong tâm tưởng ta ngày càng nhiều hơn, thường xuyên hơn. Xa nhà mấy năm, được đón Lễ Tạ Ơn khi không có người thân bên cạnh. Nhớ lại những lúc âm thầm ngồi cặm cụi gõ từng kí tự giữa sự êm đềm của bóng đêm, gạt ngang giọt nước mắt chực vỡ òa nơi khóe mắt mà cảm thấy ngập tràn niềm vui sướng và cảm thấy cuộc đời có ý nghĩa nhiều hơn. Nhớ khi lên đường, khoác chiếc ba lô bước lên cầu thang máy bay, anh còn dặn: “Chân cứng đá mềm em nhé, hãy đi đủ xa để biết yêu nhiều hơn những thứ ở gần”.

Đi hết bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông để kịp nhận ra một bông nếp cái hoa vàng chưa đủ thơm để làm nên một mùa cơm mới. Một đợt gió mùa Đông Bắc cũng chưa đủ làm cho ta cảm thấy lạnh để mặc thêm chiếc áo ấm mùa đông nhưng nó lại làm cho những cảm xúc trong lòng ta trỗi dậy và đầy thêm theo năm tháng. Bài học tiếng Anh tối hôm ấy đã giúp ta hiểu cặn kẽ từng chữ cái viết nên cái từ “Thanksgiving day”, sao mà thân thương và sâu sắc thế. Đi qua những thửa ruộng đã gặt chỉ còn lại chỏng chơ gốc rạ để tìm về bờ tre vàng hoe sau làn khói lam chiều. Về với bến sông quê để ta có dịp thả tâm hồn mình vào lời hát ầu ơ của bà ru cháu ngày nào. Những cơn gió đung đưa chiếc lá vàng rơi theo dòng đời vô định. Tiếng lòng ta vẫn hát mãi những bài ca ơn đời ơn người đi cùng năm tháng. Khi những nghĩ suy trùm lên từng kí tự giữa màn khuya tĩnh lặng, ta lại cầm bút và vẽ hình trái tim vào bóng đêm trầm mặc để mỗi nét bút là một lời tri ân.
© Nguyễn Thúy Hạnh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.











