Tình đơn phương có được gọi là tình đầu?
2016-10-19 01:25
Tác giả:
“Hương ơi ra đây xem này, mùa đông của mày về rồi đấy!” Mai reo lớn lên khi cảm nhận được một luồng không khí mát lạnh tràn vào phòng qua ô cửa chính vừa được hé mở.
“Đâu đâu… Ôi! Mát quá! Về thật rồi, gió lạnh đầu mùa đã về thật rồi, thích quá!”
“Cũng tại mày hết đấy, ngày xưa tao đâu có lưu luyến gì cái thời tiết cô đơn này đâu”
“Cảm giác thật thích mà đúng không?” Nụ cười không tắt trên môi đủ để diễn tả niềm vui sướng của nó lúc này. “Hay giờ mình ra Hồ Tây đi? Chắc sẽ tuyệt lắm đấy!”
Đông đến nhanh quá, nó còn chưa kịp chuẩn bị. Chẳng kịp suy nghĩ, khoác vội chiếc áo khoác mỏng lên người rồi phi thẳng xe đạp về phía Hồ Tây. “Hẹn hò với gió lạnh đầu đông, thật thú vị mà đúng không?”, nó mỉm cười khi trong đầu xuất hiện dòng suy nghĩ ấy. Cũng chẳng hiểu vì sao nó lại thích cái cảm giác mỗi đợt gió lạnh về đến thế nữa? Phải chăng vì có một mùa đông xưa, đã có người gõ cửa trái tim nó.

Mới sáng sớm tinh mơ, những con phố Hà Nội vẫn còn thưa thớt người qua lại. Những con phố này, mấy năm nay đã in hằn dấu chân nó rồi, nhưng hôm nay lại mang đến cho nó một cảm xúc thật đặc biệt. Nó nhìn những bánh xe quay tròn, đầu óc mơ màng. Cảnh vật hiện tại, đưa nó về ký ức xưa, nơi trường học xưa, có anh và nó. Là anh và nó nhé, chứ nó chẳng bao giờ dám gọi là “hai đứa”. Bởi anh và nó chưa bao giờ là của nhau, chưa bao giờ có chung dòng suy nghĩ.
Nó nhớ lại những ngày đầu biết đến anh, một anh chàng khóa trên, hay ngồi cạnh cửa sổ lớp đối diện. Nó cũng giống anh, ngồi ngay cạnh cửa sổ hành lang lớp nó. Những giờ ra chơi nó có thói quen nhìn ra cửa sổ và ngắm nhìn các bạn qua lại dọc hành lang. Và chẳng hiểu sao lần nào cũng vậy, ánh mắt nó luôn dừng lại khi chạm vào tấm lưng gầy của anh. Nó luôn tự hỏi tấm lưng “mảnh mai” kia có gì mà thu hút ánh nhìn của nó đến vậy?
Nó thường thấy anh trêu chọc các bạn trong lớp và cười lớn với những cái nháy mắt nghịch ngợm. Lúc ấy suy nghĩ duy nhất trong đầu nó về anh là “nhìn đã thấy đểu rồi”. Với nó, con trai là phải nghiêm túc, mặt lúc nào cũng phải thật lạnh lùng, chứ như anh “nhìn là thấy chẳng có gì tốt đẹp rồi”. Ấy vậy mà, hôm nào không thấy hình ảnh tấm lưng gầy quen thuộc kia bên ô cửa sổ là nó lại thấy trống vắng lạ lùng.
Cho đến một ngày, cũng vào mùa đông, khi những cơn gió nhẹ len lỏi qua ô cửa sổ mang không khí mát mẻ ghé vào lớp nó, nó thích thú rướn người qua ô cửa lắc lư đùa giỡn với gió, thì giật mình thấy anh với vẻ mặt tươi cười cũng đang với tay ra ngoài ve vẩy như mời gọi gió vào. Trong một phút giây ngắn ngủi, bất giác anh liếc sang nhìn nó, và rồi ánh mắt anh và nó vô tình lạc vào nhau, một lúc thật lâu, xuyên qua cả hành lang tối tăm. Nó thấy tim mình bỗng đập nhanh hơn, hai má nóng lên dù gió vẫn không ngừng thổi, thế là nó biết trái tim nó đã rung động vì anh thật rồi.
Ngày tháng trôi qua, anh vẫn ở đó, tấm lưng gầy của anh vẫn thế, ô cửa sổ kia vẫn mở mỗi giờ ra chơi, chỉ có nó là nghĩ về anh nhiều hơn. Nó mong được nhìn thấy anh nhiều hơn. Những dòng nhật ký cũng dày đặc tên anh hơn. Nó còn viết cả những bài thơ dành tặng cho anh, dành cho những rung động đầu đời của nó. Nhiều khi tham lam, nó còn muốn được trò chuyện cùng anh, muốn được hòa vào những cuộc nói chuyện tếu táo của anh và muốn được cùng anh nghe những bài hát ngọt ngào mà nó vẫn thường nghe. Nhưng mọi chuyện cũng chỉ dừng lại ở những dòng suy nghĩ mà thôi, bởi vẫn luôn có những mặc cảm ngăn cản nó thực hiện điều đó. Mỗi lần nghĩ đến anh là nó lại thấy xa vời, anh với nó như bước ra từ hai thế giới khác nhau và trong thế giới của anh không thể tồn tại một con người không có gì nổi bật như nó.

Hà Nội những ngày đông thật khiến con người ta nao lòng. Những kỷ niệm về anh thật khiến nó thổn thức. Nhiều khi nó nghĩ chỉ là tình cảm đơn phương thôi cớ sao mà sâu đậm đến thế, sau bao năm vẫn còn vẹn nguyên. Không biết bao lần nó đã phải giật mình khi nhìn thấy một bóng hình quen. Chiếc áo sơ mi xanh cùng mái tóc cắt ngắn, dáng người cao cao và nụ cười nghịch ngợm… Tất cả, trong kí ức của nó, đẹp đến lạ thường.
“Két”… Nó giật mình phanh gấp khi thấy chiếc xe ô tô phía trước dừng lại, thì ra là đến chỗ đèn đỏ rồi mà nó chẳng hay biết. Bây giờ nó chỉ cần rẽ trái, đi dọc theo con đường Lạc Long Quân này là đến Hồ Tây rồi. Bận rộn trong những suy nghĩ về anh cũng khiến thời gian trôi nhanh hơn.
Chỉ vài phút sau, chiếc xe đạp nhỏ xinh đã nằm gọn trên vỉa hè của Hồ Tây. Nó reo lên khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt: Hà Nội của nó đây rồi. Hồ Tây – một sáng mùa đông thật đẹp như trong mơ, không uổng công đạp xe hơn 6 cây số của nó. Nó dựng xe dưới một gốc cây dừa to cạnh hồ. Phía xa xa bên kia của hồ, khuất sau làn sương mờ là những tòa nhà cao ngất ngưởng. Những đợt gió lạnh mang đầy hơi nước phả vào mặt nó. Nó thích thú giang hai tay ra, nhắm mắt, hít hà bầu không khí dễ chịu này. Chỉ ước sao trái đất quay chậm lại, để nó được sống cùng thời khắc này lâu hơn.
Nó chọn chiếc ghế đá gần nhất để ngồi nghỉ, cầm điện thoại ra, mở một bản nhạc quen mà nó vẫn thường nghe khi ở một mình. Đúng hơn là nó vẫn thường nghe trong những ngày anh vẫn còn quanh quẩn quanh cuộc sống của nó.

Còn nhớ có người đã từng nói với nó “tình đơn phương đến buồn cũng đẹp”. Nó cũng thấy vậy. Những suy nghĩ về anh luôn mang lại một nỗi buồn khó tả trong lòng nó, nhưng xen vào đó là những cảm xúc ấm áp và đẹp đẽ, khiến nó chẳng bao giờ muốn thoát ra. Nếu có ai hỏi nó có tiếc nuối không khi chưa một lần bày tỏ tình cảm của mình với anh. Thì nó sẽ trả lời là “không”. Nó chưa bao giờ hối tiếc vì đã để anh bước vào cuộc đời nó, cũng chưa bao giờ hối tiếc vì chưa một lần bày tỏ tình cảm của mình với anh. Bởi nó biết dù nó có nói ra thì anh và nó cũng không thể chung lối, vốn dĩ hai người ở hai thế giới quá khác xa nhau, và “có bên nhau cũng không thể hết ưu phiền”. Nhưng có một điều mà nếu có cơ hội nó sẽ nói với anh, rằng “nếu tình đơn phương cũng được gọi là tình đầu, thì anh à, chính anh là tình đầu của em đấy”.
Mặt trời đã dần nhô lên cao rồi. Làn sương sớm cũng tan dần. Nó đứng dậy hít hà thứ khí trời mê hoặc này thêm lần nữa rồi lại cắm đầu đạp xe về trường cho kịp tiết học đầu tiên. Đường phố giờ này cũng bắt đầu nhộn nhịp hơn, nhưng cũng chẳng ai thèm chen lối với chiếc xe đạp nhỏ xíu của nó. Cảm giác lúc này của nó thật dễ chịu.
Cũng từ lâu, mỗi lần không vui, nó lại cho phép mình bỏ quên thực tại, để mặc những suy nghĩ về anh dẫn lối, đưa nó về những ký ức đẹp đẽ xưa và cảm nhận trái tim mình được sưởi ấm. Nó hài lòng với mọi thứ đã có. Về một tình cảm chỉ của riêng nó. Với một người chỉ riêng mình nó biết. Không có những lời hứa hẹn, và cũng không có những phút giây đợi chờ.
Tuy nó và anh chưa từng bên cạnh nhau đúng nghĩa, nhưng trong suy nghĩ của nó, buồn vui đều có anh – tình đầu đơn phương.
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết "ĐỂ YÊU THƯƠNG DẪN LỐI". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn vào nút "Bình chọn" dưới chân bài viết, để lại bình luận tâm đắc và chia sẻ lên mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.






