Cái Tết của người lớn
2021-02-08 01:27
Tác giả:
Đoàn Hòa
blogradio.vn - Lần tôi thấy mẹ nghe điện thoại của chị xong buồn buồn bảo: "Cái Lan nó bảo Tết này không về vì vé tàu đắt, vợ chồng con cái dắt díu nhau về thì tốn kém quá". Nói xong, cả mẹ cả con lặng đi.
***
Còn một tháng nữa là đến Tết Nguyên đán, mỗi ngày đến công ty, tôi đều được nghe hội chị em bàn đủ chuyện về Tết. Có người bảo: "Lớn rồi thấy Tết không còn vui như ngày bé". Tôi ngậm ngùi.
Quả thật, tôi cũng đã từng nghĩ như thế, từng ngao ngán mỗi khi sắp đến Tết bởi đủ thứ phải lo, đủ điều phải nghĩ. Từ chuyện lương thưởng cuối năm như thế nào, về nhà sẽ "đối phó" với câu hỏi lấy chồng sinh con ra sao cho đến việc lau nhà, rửa bát nguyên những ngày nghỉ. Vậy mà hôm nay, khi bất chợt bắt gặp hình ảnh một đứa nhỏ hớn hở tay cầm quả bóng bay sặc sỡ, nụ cười rạng rỡ trong phiên chợ Tết, tôi lại thấy nao nao. Thì ra Tết vẫn vậy, chỉ là chúng ta đã khác mà thôi.
Đã từ bao giờ tôi chẳng còn cười như thế vào mỗi dịp Tết?
Đã từ bao giờ tôi chẳng còn háo hức đi chợ Tết?
Đã từ bao giờ tôi tất bật, bận rộn đến mức sáng 29 Tết mới có mặt ở nhà để rồi chẳng kịp sửa sang, chuẩn bị gì cho Tết?
Thật ra...
Tết vẫn vậy, chỉ là tôi không còn níu tay mẹ mà băng qua cánh đồng, đi đường tắt đến chợ Tết. Ở quê tôi, mỗi dịp gần Tết là đúng vào mùa trỉa lạc. Năm nào xong mùa sớm thì mẹ tôi cho đi chợ Tết sớm. Chẳng cần mẹ phải gào khản cả cổ như thường ngày, đúng hôm đi chợ Tết, chị em tôi tự biết để dậy sớm, mặc áo ấm đầy đủ. Mẹ tôi rủ thêm mấy bác hàng xóm, cả đoàn người dắt díu nhau đi băng qua con đường đồng, xuyên ra chợ. Sau khi sắm sửa cho bộ quần áo mới cùng vài ba chiếc bóng bay, mấy đứa trẻ chúng tôi sẽ được giao nhiệm vụ ngồi một góc đợi mẹ để không bị lạc. Lúc đó thì tha hồ thổi bóng bay đến mức miệng đứa nào cũng bị nhuộm đỏ choét. Chẳng còn thấy rét run trong tiết trời mùa đông u ám, chỉ còn lại nụ cười rạng rỡ, tiếng nói chuyện lao xao khoe bóng bay ai thổi được to hơn.
Tết vẫn vậy, chỉ là tôi không còn chờ đợi khoảnh khắc ngồi trông nồi bánh chưng ấm sực. Tôi vẫn nhớ ánh mắt hau háu khi mẹ vớt nồi bánh chưng rồi chia cho cái bánh con con ông nội gói riêng cho mình. Những ngày ấy còn nghèo, dù mẹ chẳng bao giờ để chị em tôi đói ăn nhưng ăn bánh chưng thì phải đợi đến ngày Tết mới có. Thế nên tôi vẫn thường năn nỉ ông nội gói riêng cho cái bánh con con để được ăn sớm.
Tết vẫn vậy, chỉ là mẹ ngày càng già, những đứa con mỗi người một phương, chẳng còn nhiều thời gian quây quần bên nhau như xưa. Ba chị em mỗi người một phương trời để làm ăn, mưu sinh, người chị cả đi làm ở Sài Gòn vẫn nằng nặc lo lắng dịp về Tết vì vé tàu đắt đỏ. Lần tôi thấy mẹ nghe điện thoại của chị xong buồn buồn bảo: "Cái Lan nó bảo Tết này không về vì vé tàu đắt, vợ chồng con cái dắt díu nhau về thì tốn kém quá". Nói xong, cả mẹ cả con lặng đi.
Hẳn rồi, Tết của người lớn còn bao nhiêu thứ phải lo. Tôi và cả chị đi làm vất vả suốt một năm trời nhưng chỉ cần vài ba ngày Tết là số tiền tiết kiệm, tích cóp cả năm trời trôi tuột đi. Từ tiền quà cáp, biếu tặng đến tiền lì xì cho bọn nhỏ. Mọi thứ đổ dồn lên khiến chúng tôi chẳng còn sức nào mà gồng gánh, chống đỡ.
Tết của người lớn, chẳng còn sự háo hức như ngày còn nhỏ. Chỉ thấy những nỗi lo hằn trên gương mặt. Thời gian thật tàn nhẫn, cứ bắt người ta phải lớn lên, trưởng thành, va vấp, thất bại... để phải buồn, phải tủi.
Tết của người lớn, chúng ta vẫn than thở hằng ngày rằng sao chẳng còn vị Tết. Nhưng mặc cho than thở, mặc cho lo toan, chúng ta vẫn trở về nhà, vẫn đón Tết, vẫn quây quần bên nhau trong khoảnh khắc tạm biệt năm cũ, chào đón năm mới. Bởi vì mẹ chẳng cần mâm cao cỗ đầy mà chỉ cần giây phút quây quần bên các con sau một năm vất vả.
Bởi vì khi trở về bên mẹ, chúng ta có thể thoải mái là chính mình, không cần gồng lên giấu nước mắt khi bị sếp mắng oan.
Bởi vì khi trở về nhà, chúng ta có thể nhìn thấy hạnh phúc, nhìn thấy nụ cười trên gương mặt người mẹ già, có thể cùng nhau cụng ly chúc sức khỏe mọi người, cùng nhau chờ đón pháo hoa giao thừa, cùng nhau đi hái lộc đầu năm.
© Đoàn Hòa - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Tết năm nay bỗng nhớ những ngày năm cũ | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.