Cái Tết của người lớn
2021-02-08 01:27
Tác giả:
Đoàn Hòa
blogradio.vn - Lần tôi thấy mẹ nghe điện thoại của chị xong buồn buồn bảo: "Cái Lan nó bảo Tết này không về vì vé tàu đắt, vợ chồng con cái dắt díu nhau về thì tốn kém quá". Nói xong, cả mẹ cả con lặng đi.
***
Còn một tháng nữa là đến Tết Nguyên đán, mỗi ngày đến công ty, tôi đều được nghe hội chị em bàn đủ chuyện về Tết. Có người bảo: "Lớn rồi thấy Tết không còn vui như ngày bé". Tôi ngậm ngùi.
Quả thật, tôi cũng đã từng nghĩ như thế, từng ngao ngán mỗi khi sắp đến Tết bởi đủ thứ phải lo, đủ điều phải nghĩ. Từ chuyện lương thưởng cuối năm như thế nào, về nhà sẽ "đối phó" với câu hỏi lấy chồng sinh con ra sao cho đến việc lau nhà, rửa bát nguyên những ngày nghỉ. Vậy mà hôm nay, khi bất chợt bắt gặp hình ảnh một đứa nhỏ hớn hở tay cầm quả bóng bay sặc sỡ, nụ cười rạng rỡ trong phiên chợ Tết, tôi lại thấy nao nao. Thì ra Tết vẫn vậy, chỉ là chúng ta đã khác mà thôi.
Đã từ bao giờ tôi chẳng còn cười như thế vào mỗi dịp Tết?
Đã từ bao giờ tôi chẳng còn háo hức đi chợ Tết?
Đã từ bao giờ tôi tất bật, bận rộn đến mức sáng 29 Tết mới có mặt ở nhà để rồi chẳng kịp sửa sang, chuẩn bị gì cho Tết?
Thật ra...
.jpg)
Tết vẫn vậy, chỉ là tôi không còn níu tay mẹ mà băng qua cánh đồng, đi đường tắt đến chợ Tết. Ở quê tôi, mỗi dịp gần Tết là đúng vào mùa trỉa lạc. Năm nào xong mùa sớm thì mẹ tôi cho đi chợ Tết sớm. Chẳng cần mẹ phải gào khản cả cổ như thường ngày, đúng hôm đi chợ Tết, chị em tôi tự biết để dậy sớm, mặc áo ấm đầy đủ. Mẹ tôi rủ thêm mấy bác hàng xóm, cả đoàn người dắt díu nhau đi băng qua con đường đồng, xuyên ra chợ. Sau khi sắm sửa cho bộ quần áo mới cùng vài ba chiếc bóng bay, mấy đứa trẻ chúng tôi sẽ được giao nhiệm vụ ngồi một góc đợi mẹ để không bị lạc. Lúc đó thì tha hồ thổi bóng bay đến mức miệng đứa nào cũng bị nhuộm đỏ choét. Chẳng còn thấy rét run trong tiết trời mùa đông u ám, chỉ còn lại nụ cười rạng rỡ, tiếng nói chuyện lao xao khoe bóng bay ai thổi được to hơn.
Tết vẫn vậy, chỉ là tôi không còn chờ đợi khoảnh khắc ngồi trông nồi bánh chưng ấm sực. Tôi vẫn nhớ ánh mắt hau háu khi mẹ vớt nồi bánh chưng rồi chia cho cái bánh con con ông nội gói riêng cho mình. Những ngày ấy còn nghèo, dù mẹ chẳng bao giờ để chị em tôi đói ăn nhưng ăn bánh chưng thì phải đợi đến ngày Tết mới có. Thế nên tôi vẫn thường năn nỉ ông nội gói riêng cho cái bánh con con để được ăn sớm.
Tết vẫn vậy, chỉ là mẹ ngày càng già, những đứa con mỗi người một phương, chẳng còn nhiều thời gian quây quần bên nhau như xưa. Ba chị em mỗi người một phương trời để làm ăn, mưu sinh, người chị cả đi làm ở Sài Gòn vẫn nằng nặc lo lắng dịp về Tết vì vé tàu đắt đỏ. Lần tôi thấy mẹ nghe điện thoại của chị xong buồn buồn bảo: "Cái Lan nó bảo Tết này không về vì vé tàu đắt, vợ chồng con cái dắt díu nhau về thì tốn kém quá". Nói xong, cả mẹ cả con lặng đi.
Hẳn rồi, Tết của người lớn còn bao nhiêu thứ phải lo. Tôi và cả chị đi làm vất vả suốt một năm trời nhưng chỉ cần vài ba ngày Tết là số tiền tiết kiệm, tích cóp cả năm trời trôi tuột đi. Từ tiền quà cáp, biếu tặng đến tiền lì xì cho bọn nhỏ. Mọi thứ đổ dồn lên khiến chúng tôi chẳng còn sức nào mà gồng gánh, chống đỡ.
Tết của người lớn, chẳng còn sự háo hức như ngày còn nhỏ. Chỉ thấy những nỗi lo hằn trên gương mặt. Thời gian thật tàn nhẫn, cứ bắt người ta phải lớn lên, trưởng thành, va vấp, thất bại... để phải buồn, phải tủi.

Tết của người lớn, chúng ta vẫn than thở hằng ngày rằng sao chẳng còn vị Tết. Nhưng mặc cho than thở, mặc cho lo toan, chúng ta vẫn trở về nhà, vẫn đón Tết, vẫn quây quần bên nhau trong khoảnh khắc tạm biệt năm cũ, chào đón năm mới. Bởi vì mẹ chẳng cần mâm cao cỗ đầy mà chỉ cần giây phút quây quần bên các con sau một năm vất vả.
Bởi vì khi trở về bên mẹ, chúng ta có thể thoải mái là chính mình, không cần gồng lên giấu nước mắt khi bị sếp mắng oan.
Bởi vì khi trở về nhà, chúng ta có thể nhìn thấy hạnh phúc, nhìn thấy nụ cười trên gương mặt người mẹ già, có thể cùng nhau cụng ly chúc sức khỏe mọi người, cùng nhau chờ đón pháo hoa giao thừa, cùng nhau đi hái lộc đầu năm.
© Đoàn Hòa - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Tết năm nay bỗng nhớ những ngày năm cũ | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.






