Cái kết của chuyện tình yêu xa
2018-04-12 01:25
Tác giả:

Mới ngày nào cái nắm tay đầu tiên làm trái tim em loạn nhịp, vậy mà hôm nay đã là kỷ niệm sáu năm ngày mình yêu nhau và chỉ còn một tuần nữa là chúng ta về cùng một nhà rồi, thời gian trôi qua nhanh quá anh nhỉ?
Ngày xưa em kể với bạn là mình quen anh bằng tuổi, chúng nó cứ cấm cản em, nói rằng yêu bằng tuổi sau này sẽ không đi đến đâu, rằng em sẽ già hơn anh đấy. Em cũng sợ, hoang mang nhưng ai bảo anh cứ làm em cười, ai bảo anh cứ đẹp trai quá khiến em không thể nào rời xa được.
Ba năm cùng nhau đi học, cùng nhau tốt nghiệp cử nhân, khi tình yêu của em dành cho anh sâu đậm, cứ nghĩ hai đứa sẽ bên nhau cùng viết tiếp lên những trang hẹn hò tại thành phố xa hoa này, em lại có quyết định về quê công tác, anh ở lại Sài thành tiếp tục công việc của mình. Chúng ta bắt đầu những ngày yêu xa.
Những ngày đầu em không quen với việc chỉ nói chuyện qua điện thoại, em khóc, vì nhớ anh biết nhường nào. Mỗi ngày cứ thế trôi qua, cứ lao đầu vào công việc, mau mau mong đến tối về ôm điện thoại để nhắn tin với anh. Rồi em cũng quen dần với môi trường làm việc mới, em tiếp xúc với nhiều người hơn và có thêm nhiều mối quan hệ khác. Em cố tình kể thật nhiều về những chàng trai tán tỉnh em, và hình như anh lo sợ gì đó, vậy là một tháng anh lại xin nghỉ về thăm em một lần, lúc đó em vui lắm, chỉ mong anh nghĩ vậy, để anh sợ mất em, để anh cứ lại về thăm em đều đều.
Bạn em hỏi em yêu xa mà cũng yêu được à? Ngày nào cũng nói chuyện điện thoại không biết chán hay sao? Chuyện gì mà nói lắm thế? Ơ, thì yêu mà, ai thèm quan tâm mấy câu hỏi đấy. Rồi một ngày anh về không báo trước, anh ở lại thăm em mấy ngày lận, em không biết chuyện gì xảy ra. Dụ mãi anh mới bảo anh nghỉ việc rồi, anh quyết định ra kinh doanh riêng, không muốn đi làm thuê cho người khác nữa.
Anh ngày làm chủ, công việc cửa hàng đã ổn định hơn nhưng lại không có thời gian về quê thăm em. Hai năm đầu xa nhau anh sợ mất em, giờ thì ngược lại rồi, anh đẹp trai, giỏi kinh doanh, biêt bao nhiêu người con gái đẹp khác xung quanh, em biết làm sao. Sợ anh thay đổi lắm nên mặc kệ, đi làm được nghỉ ngày chủ nhật em lại đón xe vào Sài Gòn. Anh sợ em mệt, anh la em, cứ vậy em mặc kệ. Mỗi lần thấy em vào anh lại lo cho em từ việc rửa mặt đến quần áo, đến giấc ngủ trưa, hỏi em muốn ăn gì, uống gì, em mệt lắm không, cứ như vậy suốt cả năm trời. Em biết anh thương em nhiều như thế nào.

Buổi chiều chủ nhật như mọi khi em đặt xe để về quê, anh lén lút gọi điện thoại cho nhà xe hồi vé. Anh nói anh đi có tí việc rồi bắt em đợi. Đúng 6h chiều anh về, xin lỗi em vì khiến em nhỡ xe. Xong đâu đấy lại chuẩn bị chở em ra bến đón xe về quê. Bến xe đâu không thấy, lại chở em vào quán cà phê của người bạn, kêu em ngồi đợi tí. Em bực bội nhưng cũng cố đợi.
Bóng đèn trong quán tự nhiên tắt, chắc là do bị chập điện gì đấy, em cũng chẳng còn tâm trí đâu quan tâm đến mấy chuyện đó, trong đầu chỉ lo ra bến cho kịp giờ xe chạy về, mai còn đi làm sớm. Tự nhiên mấy người họ thắp nến, bài hát Làm vợ anh nhé vang lên, em nghĩ “À, chắc là lại ai đó được cầu hôn đó mà, tự nhiên vào mấy chỗ này làm gì không biết”.
Rồi anh từ trong đó đi ra, cầm theo bó hoa hồng đỏ cùng với hộp quà, anh tới chỗ em: “Em đừng đi đi về về nữa, giờ cuộc sống của anh ổn định rồi, anh có thể lo cho em được, lấy anh nhé”. Lúc đó, trái tim em như muốn nổ tung ra, nước mắt em tự nhiên rơi xuống, em ôm chặt lấy anh, khoảnh khắc ấy em hạnh phúc biết nhường nào.
Sáu năm đối với chúng ta cứ như trong chớp mắt có đủ biết bao vui buồn, và khoảng cách địa lý nó thật sự không đáng sợ như người ta hay nói bởi vì chúng ta tìm được nhau đã quá khó rồi, để ở bên nhau cũng chẳng dễ dàng gì nên cớ gì vì khoảng cách mà chúng ta xa nhau anh nhỉ.
© Hứa Thị Hồng Hạnh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ngày không em
Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ
Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi
Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!
Ý nghĩa lớn nhất của lối sống tối giản là nó có thể giảm bớt gánh nặng công việc nhà và cho chúng ta nhiều thời gian hơn để làm những gì mình thích.

Ngọn nến được thắp lên
Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)
Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh
Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.