Khi người ta lớn
2016-07-27 01:28
Tác giả:
Khi ta lớn lên hằng ngày là thời gian những người thân ở lại bên ta càng ngắn lại, nhận biết rằng cuộc đời là những sự ly tan, không có gì là mãi mãi. Lớn rồi, người ta mất đi cái vẻ vô tư hồn nhiên như khi còn bé. Lòng người lớn dần, lòng tự tôn cũng theo đó mà lớn lên. Và cứ thế chúng ta trở thành những con người hẹp hòi, sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ bản thân. Chúng ta dần quên đi những điều tốt đẹp mà tuổi thơ ta đã từng có, quên đi những kí ức tuyệt vời bên những người bạn thân để với đến những điều chỉ tốt đối với mỗi mình ta, với đến những vị trí cao trong bộn bề cuộc sống...
Lớn rồi, người ta nhìn đời bằng một cặp mắt thực tế hơn, người ta biết cách che giấu cảm xúc của mình nhiều hơn. Không còn những lần chạy ùa vào lòng mẹ như lúc bé mà là những chuỗi ngày tự gặm nhấm đau khổ một mình, là những ngày ngồi lặng bên cửa sổ nhìn mưa rơi... Lớn rồi cũng chẳng còn ai mơ mộng gì đến những chàng hoàng tử công chúa, từng ngày trôi qua, người ta có thêm nhiều điều để suy nghĩ vậy nên họ cũng chẳng còn thời gian để mơ mộng hão huyền... Ta đã lạc mất chính mình rồi sao?

Và những chuỗi ngày dài cứ thế trôi qua, ta vô tình lướt qua một góc phố đượm màu hoa bằng lăng tím nhạt, nơi có những cái xích đu bằng gỗ nhỏ xíu mà hồi còn bé ngày nào ta cùng chơi cùng lũ bạn. Ta bắt gặp những nụ cười trẻ dại của những đứa trẻ, bắt gặp ánh mắt trong trẻo không vướng bận lo âu... Những cơn gió nhẹ đưa những bước chân của ta đến gần góc phố đó, ta khao khát được hòa mình vào cái thế giới trẻ thơ kia một lần nữa để quên đi những khó khăn, để được sống lại với những khoảng thời gian êm đềm, để một lần nữa bay nhảy thỏa thích trong thế giới tuổi thơ êm đẹp....
Ta vô tình nhận ra giữa lòng một thành phố sáng tối bận rộn vẫn còn một góc phố lặng yên đến lạ. Một góc phố trầm mặc qua những dòng chảy của thời gian, một góc phố mà từ rất lâu rồi ta đã có một tuổi thơ thật ấm...
Chợt nhận ra, khi lớn lên rồi, đôi lúc ta vẫn luôn khao khát được sống lại những giây phút tuổi thơ êm đẹp trước đây. Để rồi bất chợt lại cảm thấy tiếc nuối về những thứ không còn quay trở lại...
Vậy nên hãy sống hết mình cho ngày hôm nay, vì chúng ta đã bỏ rơi quá nhiều những ngày dài ý nghĩa trong quá khứ, vì cuộc sống chẳng bao giờ đợi ta.
© Ren – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Có đi với nhau lâu đâu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những mảnh ký ức (Phần 5)
Chính vì bọn nhỏ trong xóm đông đúc thế, cùng với đám đàn anh vô cùng láu cá, nghịch ngợm, mà mùa hè nào đối với chúng tôi cũng đều là một khoảng thời gian tuyệt vời, đầy ắp những chuyến phiêu lưu đáng nhớ.

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc
Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em.

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước
Từ những nỗi đau mất mát, chúng ta đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính những khó khăn, thử thách đó lại càng làm cho mỗi người dân chúng ta thêm phần gắn kết, yêu thương và sẻ chia.

Những mảnh ký ức (Phần 4)
Một cách duy nhất để được ăn phở đó là “bị ốm”, phải được ốm, không ăn được gì thì sẽ được ăn phở. Thế là trưa nắng thay vì trông thóc, bọn tôi lăn ra phơi người để được ốm và cũng được ốm thật!

Bữa cơm gia đình
Câu hỏi ấy đặt ra với tất cả chúng ta chứ không phải riêng một bất kỳ ai. Xa nhà để phát triển bản thân, ở gần người thân gia đình nhưng vì mối quan hệ xã hội mà ta níu kéo giữ gìn rồi quên đi bữa cơm gia đình, có đáng hay không?

Tết xa quê
Nhớ cha nhớ mẹ mấy lần Mái tranh cũ rích lắm phần xác xơ Giao thừa pháo nổ hững hờ Bếp hồng nơi đó bơ vơ một mình

Những ngày giáp tết
Người quê tôi, vốn hiền hòa, chấc phác trong cuộc sống đời thường, khi xuân về lại càng trở nên dịu dàng và thân thương đến lạ. Từ trẻ tới già lúc này với vẻ mặt thật hân hoan, nụ cười trên môi thì luôn tươi như hoa nở. Tay bắt, mặt mừng đón chào thăm hỏi khi thấy người đi xa mới về.

Lặng lẽ chiều xuân
Chiều nay lặng lẽ bên thềm Ngàn hoa hé nở êm đềm tỏa hương Bếp chiều quyện khói hay sương Chút gì như vấn như vương lòng người.

Những mảnh ký ức (Phần 3)
Mà trời ơi sao cái cơm ý nó ngon không cưỡng lại được, tôi ăn nhiều đến nỗi mà bố tôi còn phải hãm lại không cho ăn nữa. Xong thêm cái món thịt lợn rang cháy cạnh bỏ hành lá, lấy miếng cháy chấm với cái nước mỡ đấy thì đúng miếng ngon nhớ nhất trên đời này.

Định kiến và tình yêu
Định kiến là thứ như con dao hai lưỡi. Nó không chỉ làm tổn thương những người yêu thương nhau, mà còn giam cầm họ trong những chiếc lồng vô hình.